Tịch Sư Tử bôn ba cả ngày, cô hối hận vì không ở bên Tô Phùng Tần khi nàng gặp chuyện.
Nhưng chuyện quan trọng nhất lúc này, chính là tìm Tô Phùng Tần.
Bởi vì Tịch Sư Tử phát hiện, cô vậy mà không liên lạc được với Tô Phùng Tần.
Điện thoại liên tục bị treo, nàng lại không ở nhà, một đống người vây quanh ngoài cửa công ty, khiến bảo an canh giữ rất nghiêm.
Tịch Sư Tử thật vất vả mới có thể gặp được cô gái lễ tân cô đã từng gặp một lần khi tới công ty chờ Tô Phùng Tần, nhưng cô ấy cũng chỉ biết, cả ngày hôm nay Tô Phùng Tần chưa tới công ty lần nào.
Tịch Sư Tử thậm chí cũng tới nhà cũ của Tô Phùng Tần, thế nhưng chỉ có vài người trẻ tuổi xa lạ mở cửa, hình như Tô Phùng Tần đã từng nói, nàng cho người khác thuê nhà.
Tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Tô Phùng Tần đâu, giống như nàng đột nhiên bốc hơi biến mất.
Tịch Sư Tử mím môi sắc mặt trắng bệch, ôm ba bức họa trong ngực thật chặt, đứng trước con đường đối diện công ty tổng bộ của Lam Dịch.
Những bức vẽ được cô xem như bảo bối này, giờ phút này khiến cô hận không thể ném đi hết. Nếu như không phải bởi vì vẽ những bức họa này, có lẽ bây giờ cô đang ở bên cạnh Tô Phùng Tần.
Không cần nghĩ cũng biết hiện tại Tô Phùng Tần có bao nhiêu khổ sở bất lực.
Ngay cả những người vô tình đi ngang qua cũng tiện tay chỉ trỏ vào tòa cao ốc, thảo luận tin tức sốt dẻo nhất trong thành phố gần đây, liên quan tới tổng giám đốc Tô Phùng Tần, của công ty con Lam Dịch, bị đào bới về quá khứ.
"Thật là một con tiện nhân, nhìn dung mạo của cô ta thật xinh đẹp, không ngờ lại lẳng lơ như thế, ngay cả em trai mười mấy tuổi cũng không tha. Nói không chừng cho cô ta một chút tiền, tôi cũng có thể có được cô ta." Một trong hai người đàn ông đi ngang qua buông lời khinh miệt buồn nôn bay vào trong tai Tịch Sư Tử.
Tịch Sư Tử nhướng mày, trong lòng dâng lên một cơn lửa giận.
Bước nhanh về phía trước mấy bước, Tịch Sư Tử giống như lơ đãng va phải gã ta một chút.
Sau đó bèn đi về phía trước rồi đột nhiên dừng lại, quay về ngăn cản trước người hai gã đàn ông nọ, chau mày, sắc mặt nghiêm túc có chút phẫn nộ, chỉ trích nói: "Anh này, làm phiền anh trả lại ví cho tôi."
Người đàn ông cùng bạn của anh ta hiển nhiên rất sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn cô gái trước mặt có khí chất không tầm thường, cùng diện mạo xinh đẹp trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Ví gì?! Chúng tôi không biết cô, cô đi ra đi."
"Từ sau khi tôi rời khỏi cửa hàng kia, chưa từng va phải ai hay gặp chuyện gì, vừa rồi bị anh đụng phải, thì ví đã biến mất." Mặt Tịch Sư Tử lộ vẻ phẫn nộ, hệt như người bị mất ví tiền thật.
"Cô nói hươu nói vượn gì vậy? Tự cô đụng vào tôi, tôi cũng không trộm ví của cô, cô đừng ngậm máu phun người." Người đàn ông bị oan hiển nhiên rất tức giận, mặt trong nháy mắt liền đỏ lên, giọng điệu kích động biện giải.
"Đúng đấy, vị tiểu thư này, chắc cô lầm rồi, tự mình tìm lại đi, chúng tôi không trộm ví của cô." Người đàn ông đi bên cạnh cũng lúng túng giải thích.
"Tôi không lầm, vừa mới nãy còn ở đây, sau khi đụng phải anh ta thì biến mất. Nếu anh chịu trả cho tôi, tôi cam đoan sẽ không báo cảnh sát." Tịch Sư Tử nhíu mày, bất mãn nhìn người đàn ông nọ đỏ cả mặt vì giận.
Giọng nói oang oang của người đàn ông cùng đối thoại của hai người đã hấp dẫn lực chú ý của người đi đường vây xem.
Quần chúng vây xem đánh giá hai nhân vật chính.
Một trong hai người là một cô gái, dáng dấp cao cao gầy gầy, xinh đẹp trắng trẻo, mặc quần áo sạch sẽ gọn gàng, trong ngực còn ôm mấy bức tranh, vẻ mặt tuy không vui nhưng vẫn duy trì tư thái lễ phép.
Người còn lại là một người đàn ông, mập lùn mắt híp, ít tóc, mặc quần áo nhăn nheo, mặt đỏ bừng, thần tình kích động.
Sự tình hiển nhiên rất rõ ràng.
"Đồ ăn cắp, bị bắt quả tang rồi còn chối." Người vây xem nhao nhao thì thầm, nhưng giọng thì lại không hề nhỏ.
"Tôi không trộm đồ của cô ta, cô ta đổ oan cho tôi, con mẹ nó chán sống rồi mà." Người đàn ông đột nhiên bị đổ oan, đỏ cả khuôn mặt chỉ Tịch Sư Tử nghiến răng nghiến lợi, mấy từ thô tục đều tự nhiên phun ra khỏi miệng.
Người vây xem lại xôn xao thêm.
"Cô bé, gọi cánh sát đi, đừng nể mặt nữa."
"Đúng đấy, báo cảnh sát đi. Loại người này không cần mặt mũi đâu, cho dù có lục được ví của cô trên người hắn, hắn cũng sẽ nói cô vô tình để rớt trúng người hắn."
"Đừng nói nhãm với hắn nữa, báo cảnh sát tới bắt lại đi."
"Trộm đồ mà còn kiêu ngạo như vậy, còn mắng chửi người, thật không biết xấu hổ."
Quần chúng vây xem tựa hồ còn phẫn nộ hơn cả Tịch Sư Tử, từng người từng người không ai không lên án gã.
"Tôi không có trộm đồ, tôi thật không có trộm. Cái con...cô ấy đổ oan cho tôi." Người đàn ông đỏ ngầu cả mắt, hung hăng nhìn Tịch Sư Tử, hận không thể nhào tới cấu xe cô.
Ai bị đổ oan mà không như vậy?!
Mọi người thấy người đàn ông càng ngày càng nóng nảy, vội vàng cầm điện thoại di động lên bắt đầu bấm điện thoại.
Nhưng vào đúng lúc này, Tịch Sư Tử lại đột nhiên ảo não kinh ngạc mở miệng: "Thật ngại quá, do tôi hiểu lầm."
Cả đám người đều đồng loạt quay đầu.
Tịch Sư Tử cau mày có chút bất đắc dĩ lúng túng đứng ở một bên, trong tay không biết tự lúc nào, đã xuất hiện một cái ví tiền màu đen.
"Thật ngại quá, do tôi trách lầm anh ta, túi tiền ở túi quần phía sau, vừa nãy sốt ruột nên không tìm thấy." Cô gái với khuôn mặt trắng trẻo phát hào quang có chút não bất đắc dĩ, lắc lắc ví tiền trong tay.
"Ví để trong túi mà còn đổ oan cho người ta, cô có bệnh à." Người đàn ông tức muốn nghẹn, căm tức nhìn Tịch Sư Tử.
Quần chúng vây xem mới vừa rồi còn đầy kiên cường chính trực cùng nhiệt huyết hiển nhiên cũng có chút lúng túng.
"Cô bé, lần sau. . . nhớ kiếm kỹ một chút, đừng đổ oan cho người khác."
"Đúng vậy a, đừng sơ ý chủ quan như vậy. Vị đại ca này, thật ngại quá, ban nãy mới vừa mắng anh."
"Được rồi được rồi, giải tán, hiểu lầm thôi, hên là chưa gọi mấy đồng chí cảnh sát tới."
Tốc độ vây xem rất nhanh mà tốc độ giải tán cũng rất nhanh.
Sau khi họ oán trách Tịch Sư Tử vài câu xong, thì lũ lượt kéo đi.
"Móa nó, không tìm cho kỹ, đui mù đổ oan cho người khác." Người đàn ông tiếp tục không cam lòng oán giận.
"Thật ngại quá, anh này. Hy vọng sau chuyện này anh học được một bài học." Tịch Sư Tử mím chặt