Bên cạnh cái chảo là một khay sạch sẽ đựng miếng bò bít tết mua ở siêu thị vào buổi chiều, bên còn lại đặt một chiếc nồi hầm canh bồ câu bổ huyết dưỡng nhan sắc.
Tịch Sư Tử xắn tay áo bận rộn trong phòng bếp, động tác lưu loát, thoải mái như nước chảy mây trôi, biểu lộ nghiêm túc lạnh lùng.
Đây là khí khái của nghệ thuật gia khi nấu ăn.
Canh bồ câu hầm hai giờ, dù đã đóng kín nắp nồi, nhưng mùi thơm nức mũi vẫn lan tỏa khắp phòng bếp.
Tịch Sư Tử một lòng vì muốn chăm sóc bồi dưỡng thân thể Tô Phùng Tần, khi nấu canh đã cho thêm nửa chén nhỏ dược liệu, có công dụng bổ huyết dưỡng khí.
Khi Tô Phùng Tần trở về, vừa mở cửa ra đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm. Đối với Tô Phùng Tần không phải lúc nào cũng mê ăn, sau khi cởi áo khoác cũng phải nuốt mấy ngụm nước bọt.
Phòng khách và phòng bếp đều mở đèn sáng trưng, trên bàn cơm bày một bàn mỹ thực lớn, một tô canh bồ câu mang mùi thuốc, rau xanh xào bông cải xanh, còn có bò bít tết bày chỉnh chỉnh tề tề, nhìn lấy cũng làm người ta thèm chảy nước miếng.
Bất quá bắt mắt nhất trên bàn đại khái là bốn ngọn nến bày quanh bình hoa vạn niên thanh.
Tô Phùng Tần cắn môi thôi mỉm cười, thường người ta hay trưng hoa hồng dưới ánh nến lãng mạn.
Lần đầu tiên thấy người bày vạn niên thanh thế này, trên phiến lá vạn niên thanh xanh biếc còn dính mấy giọt nước trong suốt, toát ra vẻ xinh đẹp đầy tươi mát.
Trong phòng rất ấm áp, cạnh bàn ăn ở phòng khách có một chiếc lò sưởi âm tường xây bằng gạch, vốn dĩ Tô Phùng Tần nghĩ nó chỉ dùng để trang trí, không ngờ cũng có thể dùng được, lúc này được đốt lên bằng những khúc gỗ trông rất đẹp mắt.
Ngọn lửa màu đỏ sậm nhẹ nhàng vũ động trong chiếc lò sưởi âm tường, như một vũ công đang nhảy múa.
Ngọn lửa liếm lấy khúc gỗ, phát ra tiếng thiêu đốt rất nhỏ.
Trên mặt không thể che hết ý cười, Tô Phùng Tần nhìn chung quanh, nhưng không hề trông thấy thân ảnh Tịch Sư Tử.
Tô Phùng Tần ở trong phòng bếp lượn quanh một vòng, cô mặc một bộ áo lông màu trắng bó sát, để lộ dáng người tinh tế ưu mỹ.
Nét mệt mỏi phong trần trên mặt lúc vào cửa, hồ trong nháy mắt liền biến mất, chuyển thành cười ôn nhu nhập tâm.
"Sư Tử" Tô Phùng Tần đứng trong phòng khách, khẽ gọi một tiếng.
Tiếng nói vừa rơi xuống, trong phòng lại đột nhiên vang lên một khúc dương cầm cổ điển dễ nghe đầy thư giãn, âm nhạc trầm thấp tăng thêm vài phần hương vị cổ kính xưa cũ.
Tô Phùng Tần nghe tiếng liền quay nhìn lại, bên cạnh TV không biết tự lúc nào đã có một chiếc máy phát đĩa kiểu cổ, chiếc loa màu vàng sậm ánh tím hình cây Lục thảo trổ, chiếc đĩa nhạc màu đen bên dưới đang đang chậm rãi xoay tròn, bút trâm màu bạc đang khẽ chạm lên chiếc đĩa tạo nên những âm thanh dịu dàng.
"Vị tiểu thư này, không biết cô có nguyện ý nhảy cùng tôi một điệu không?''
Giọng Tịch Sư Tử vang lên tại sau lưng.
Tô Phùng Tần từ từ quay đầu.
Tịch Sư Tử đang đứng ở sau lưng nàng, mặc trên người một chiếc áo thun màu xám rộng thùng thình, ống tay áo sắn chỉnh tề lên khuỷu tay, mái tóc dài hơi rối phủ lên tấm áo choàng màu nâu, ánh mắt đen láy thâm thúy có chút cong lên, nét mặt nhu hòa, thân thể cao gầy tựa hồ nhuộm phải hương vị khói lửa.
Trong nháy mắt nhìn thấy Tịch Sư Tử, mắt Tô Phùng Tần phát sáng lên bằng tốc độ kinh người, khóe môi nàng có chút cong lên, nét mặt mang theo ý cười ôn nhu lưu luyến, vươn tay về phía Tịch Sư Tử.
Tịch Sư Tử chỉ bằng một lời, có thể khiến Tô Phùng Tần hi sinh thời gian công tác của mình, về với cô. Cô đương nhiên nên dùng những thứ tốt nhất chiêu đãi Tô Phùng Tần.
Trong bữa tối hai người khui một bình rượu đỏ, do Tịch Sư Tử đã từng được một người cất rượu lâu năm tặng trong một lần tới Âu Châu, bởi vì cô đã vẽ cho người ấy một bức họa.
Một bình rượu đỏ nhỏ không có nhãn hiệu không có năm, thậm chí ngay cả bình cũng rất mộc mạc cũ kỹ.
Nhưng mùi rượu nồng đậm ấy, vừa vào cửa đã nghe thấy hương thơm đầy quyến rũ.
Bởi vì sức khỏe của Tô Phùng Tần, Tịch Sư Tử vốn chỉ định cho Tô Phùng Tần uống một ngụm.
Nhưng Tô Phùng Tần hiển nhiên rất ưa thích rượu này, sau khi uống liên tục mấy ly, bèn nháy nháy đôi mắt xinh đẹp, hai tay nắm chặt ở trước ngực, giọng nói kiều mị làm nũng: "Cho chị một ly nữa.''
Âm cuối lại kéo dài ấy, vừa xảo quyệt vừa ủy khuất đến đáng thương.
Khiến Tịch Sư Tử chống đỡ không được nhiều lần bỏ rơi ranh giới cuối cùng kia.
"Lão sư có từng nói với em, khi còn học đại học, chị từng tham gia một nhóm nhảy đường phố không?" Gương mặt Tô Phùng Tần ửng đỏ, đôi mắt giống như ngậm lấy một đầm xuân thủy , dưới ánh đèn là một mảnh mông lung.
Đầu lông mày