Khúc nhạc dạo ngắn không vui rất nhanh liền đi qua.
Dưới sự nhiệt tình và yêu thích của bà Tịch, Tô Phùng Tần rất nhanh hòa vào người nhà họ Tịch.
Bát mì trường thọ thơm ngào ngạt, bánh gatô đẹp đẽ, ấm áp dưới ánh nến lờ mờ, ý cười nở rộ trên mặt hát bài ca sinh nhật vui vẻ.
Trong bữa tối, cả Tô Phùng Tần lẫn Tịch Sư Tử đều uống chút rượu, nên không thể lái xe.
Không đợi Tô Phùng Tần đáp ứng ở lại, bà Tịch đã nhiệt tình dọn dẹp phòng khách trên lầu sạch sẽ, lôi Tô Phùng Tần vào xem có thích hay không.
Tịch Sư Tử vốn muốn đi theo, nhưng bị ông Tịch gọi lại.
"Sư Tử, cùng ba ba ra ban công hút điếu thuốc." Tịch Tố Công chắp tay sau lưng, sắc mặt trầm tĩnh không nhanh không chậm đi về phía ban công.
Tịch Sư Tử nhìn tấm lưng ông Tịch, có chút cau mày, cô đã đoán ra cha bảo cô ra ban công là vì muốn nói chuyện gì.
Tịch Sư Tử vẫn luôn biết cha cô cũng không phải nhã nhặn khoan hậu như vẻ ngoài. Khi đối mặt với mẹ cô, ông mới cưng chiều và nghe lời, thủy chung cũng như một người yêu đến điên cuồng.
Ông vừa là bạn vừa là chồng, không thể nghi ngờ ông có tư cách cực kỳ ưu tú.
Thế nhưng đối với hai đứa bé, thì là thái độ của Tịch Tố Công lại ngày đêm khác biệt.
Đối với Tịch Sư Lam nhã nhặn ôn hòa, thái độ của Tịch Tố Công là nghiêm khắc , không bao giờ ôn nhu nhỏ nhẹ, luôn luôn cau mày cẩn thận tỉ mỉ dạy bảo.
Mà đối với Tịch Sư Tử lãnh đạm ít nói, thì thái độ của Tịch Tố Công lại tương phản. Ôn nhu mà kiên nhẫn, nếu ông luôn ăn nói có ý tứ với Tịch Sư Lam, thì đối với Tịch Sư Tử lại ngẫu nhiên bộc lộ chút kiêu ngạo và sủng ái.
Tịch Sư Tử biết Tịch Tố Công dụng tâm, ông rõ ràng căn cứ theo thiên phú và tính cách của hai anh em cô mà dạy bảo thương yêu khác nhau.
Đối với người cần được người khác không ngừng thúc giục dạy bảo mới có thể cất bước như Tịch Sư Lam thì nghiêm khắc lạnh lùng.
Còn đối với người luôn hiểu rõ mình muốn cái gì, tính cách đạm bạc thông minh như Tịch Sư Tử thì lại sủng ái bằng nhu tình.
Ông thúc giục Tịch Sư Lam tiến bộ trưởng thành, để anh thành một người lãnh đạo khống chế đại cục. Che chở Tịch Sư Tử, để mặc cô tự do đeo đuổi những gì cô muốn, trở thành một nghệ thuật gia không màng danh lợi.
Ban công của Tịch gia cùng với ban công ở nhà trọ của Tịch Sư Tử có chút giống nhau, đều trồng đầy đủ loại hoa cỏ.
"Ba ba để con hút thuốc, con cũng đừng nói với mẹ." Tịch Tố Công thuốc lá đưa cho Tịch Sư Tử, cởi mở cười một tiếng, đôi mắt đen bóng phát ra ánh sáng trên ban công mờ tối.
"Mẹ đã sớm biết con hút thuốc lá mà, cũng biết ba luôn một mực giúp con giấu mẹ, còn đổ oan cho anh hai." Tịch Sư Tử nhận lấy điếu thuốc, đầu ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng vuốt vuốt lên điếu thuốc lá thon dài.
Trước kia Tịch Sư Tử hay ngẫu nhiên hút thuốc ở ban công, mỗi lần bà Tịch trở về ngửi được mùi, ông Tịch đều đẩy Tịch Sư Lam ra chịu trận.
Đánh phủ đầu nghiêm khắc phê bình mắng chữi Tịch Sư Lam một trận, bị dẫn đường như thế, bà Tịch đương nhiên nghĩ do Tịch Sư Lam hút thuốc, cũng hung hăng giáo huấn một trận.
Xưa nay Tịch Sư Lam cũng không giải thích, chỉ mỉm cười thấp giọng nói xin lỗi, biểu thị lần sau sẽ không như thế nữa, thế nhưng mỗi lần khi bị giáo huấn, anh vẫn hay quay đầu vụng trộm nhìn Tịch Sư Tử, ánh mắt mãi mãi chỉ có sự cưng chiều mà bất đắc dĩ.
Ông Tịch trầm mặc một hồi, ông chỉ nhìn qua tòa cao ốc đối diện vẫn còn lấp lóe ánh đèn, trầm mặc một hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Sư Tử, con với ba ba có phải đã lâu rồi không tán gẫu hay không?"
"Dạ, rất lâu rồi." Tịch Sư Tử nhìn xuống, khẽ gật đầu một cái.
"Con là một đứa bé thông minh, từ nhỏ đến lớn con chưa từng khiến ba mẹ lo lắng vì con. Tính tình con mặc dù lạnh nhạt, không nóng không vội, nhưng đồng thời con cũng rất bướng bỉnh , không ai có thể thuyết phục khiến con thay đổi chủ ý."
Ông Tịch nghiêng đầu nhìn Tịch Sư Tử, ánh mắt sắc bén từ từ trở nên dịu dàng và từ ái, ông vừa nhìn Tịch Sư Tử vừa nhớ lại .
"Ba còn nhớ rất rõ, khi con được vài tuổi, trong một bài tập về nhà cô giáo đã phát cho con một hạt giống cây hòe, bảo con mang về trồng nó. Cũng không biết xảy ra chuyện gì, những hạt giống cô giáo phát cho những bạn học khác trồng xuống đều nảy mầm, nhưng hạt giống do con trồng thì mãi không nảy mầm."
"Tuy không hoàn thành việc được giao, cô giáo vẫn khen thưởng con. Thế nhưng con vẫn không vui, khuôn mặt nhỏ cứ nhăn lại, cũng không nói chuyện, chỉ nhìn chằm chằm vào chậu hoa kia."
"Nào ngờ sau đó con không chịu từ bỏ, mỗi ngày đều dậy thật sớm tưới nước cho hạt giống ấy, đem nó ra phơi nắng, trời mưa thì mang nó vào nhà, làm gì cũng không hề làm, suốt ngày chỉ nhìn chằm chằm vào nó, cũng không giải thích gì với chúng ta."
"Từ nhỏ con đã cố chấp, và cũng rất thông minh. Cho dù chúng ta len lén đổi một hạt giống đã nảy mầm khác, con cũng có thể nhận ra. Lại mang hạt giống không thể nảy