Tô Phùng Tần cảm thấy mình thật sự rất giống tù nhân.
Mỗi ngày ba bữa cơm đều có người đưa đến bên giường, vết thương cũng có bác sĩ đúng hạn tới kiểm tra thay thuốc kê đơn, uống thuốc cũng có người dốc lòng chăm sóc.
Chỉ là nàng không thể ra khỏi phòng.
Mặc dù vết thương trên bụng rất sâu khiến nàng căn bản không thể dựa vào khí lực của mình xuống giường rời đi, thế nhưng nàng vẫn có thể nghe được tiếng khóa trái cửa rất nhỏ mỗi khi có người rời khỏi căn phòng này.
Chân Lộ Sanh nhốt nàng ở đây khiến nàng không thể liên lạc với thế giới bên ngoài.
Tô Phùng Tần cũng không nghĩ ra cách nào để truyền tin tức ra ngoài.
Nàng thậm chí còn không gặp Chân Lộ Sanh, đã hai ngày trôi qua từ khi nàng tỉnh dậy, thân thể và tinh thần của nàng đều đã khôi phục khá ổn.
Nhưng mỗi khi nàng tỉnh dậy đều không nhìn thấy người phụ nữ bắt nàng về giam lỏng ở đây xuất hiện lấy một lần.
Nhắm mắt dưỡng thần một hồi lâu, Tô Phùng Tần mới mở mắt ra, cơn đau ở bụng dưới đã không còn đau như trước đây, thuốc bác sĩ cho hoàn toàn có thể khiến thân thể nàng khôi phục sinh khí trong hai ngày ngắn ngủi.
Tô Phùng Tần nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt tiều tụy nhợt nhạt đã khôi phục huyết khí.
Đôi mắt như thanh tuyền, lẳng lặng nhìn cửa sổ sát đất trước mặt, bên ngoài bày mấy bồn hoa hồng diễm lệ.
Quả nhiên là phong cách của Chân Lộ Sanh.
Loài hoa Chân Lộ Sanh thích nhất chính là hoa hồng, loại hoa hồng cô ta yêu thích, không phải loài hoa hồng quý hiếm đắt tiền, mà là loại hoa hồng đỏ phổ biến nhất, màu đỏ giống như đang chảy máu.
Đáy mắt Tô Phùng Tần phản chiếu những đóa hoa hồng xinh đẹp, trong đầu lại đột nhiên nhớ tới ban công ở nhà Tịch Sư Tử trồng đầy các loại hoa cỏ, ban công xanh mát đầy đủ hoa và cây được che phủ bằng những hàng cây leo xanh.
Mặc dù đã ở đó rất lâu, nhưng tận cho đến hiện tại, Tô Phùng Tần cũng không nhớ rõ, trên ban công đến cùng trồng bao nhiêu loại hoa cỏ.
Những loại hoa cỏ Tịch Sư Tử trồng rất kỳ lạ bởi chúng trông không đẹp mắt, mà chỉ là những loài cây giống hoa bình thường.
Chẳng hạn như rau muống, cây sơn trà, mimosa, và cỏ đuôi chó, thậm chí còn có một chậu hoa không biết tên.
Nàng còn nhớ loài hoa ấy xanh biếc tươi tốt cho dù đã thấy từ rất lâu cũng không đoán ra là loại hoa gì.
Về sau hỏi ra mới biết, chậu hoa ấy do Tịch Sư Tử đào lên từ khu công viên sát nhà. Mới đầu chỉ có một nhánh, sau đó bắt đầu xanh um tươi tốt, không cần tưới bao nhiêu nước cũng tự sinh sôi nảy nở.
Nhớ tới Tịch Sư Tử, tưởng niệm từ đáy lòng như thác đổ, liên tục không ngừng quanh quẩn trong lòng nàng.
Không biết cô không tìm thấy nàng sẽ lo lắng tới nhường nào.
Mặc dù Tịch Sư Tử luôn có bộ dáng lạnh lùng thanh lãnh, thoạt nhìn giống như không vươn khói lửa trần gian, nhưng khi quan tâm người khác lại cẩn thận tỉ mỉ.
Bề ngoài thanh lãnh nhưng nội tâm lại ôn nhu, có khi lại giống đứa bé đơn thuần đáng yêu.
Khóe môi Tô Phùng Tần nhẹ nhàng cong lên, nét mặt lộ ra vẻ cưng chiều và quyến luyến trong mông lung.
Chỉ sau một lát, tiếu dung trên mặt dần dần biến mất.
"Tôi biết cô đang nhìn tôi."
Tô Phùng Tần thu ánh mắt về, tựa hồ đang nói chuyện với chính mình, lại nói vô cùng rõ ràng, còn mang theo một chút lạnh lùng.
"Tôi không biết mục đích cuối cùng cô muốn nhốt tôi ở chỗ này là gì, nếu như cô muốn Lam Dịch, chỉ sợ sớm đã đắc thủ. Nếu như cô muốn tôi hồi tâm chuyển ý, vậy cô hẳn đã biết, làm thế này chỉ khiến tôi chán ghét cô hơn thôi."
Giọng Tô Phùng Tần vang vọng trong căn phòng yên tĩnh.
Nhưng không có sự đáp trả nào.
Hệt như Tô Phùng Tần đã phát điên thật rồi, cứ lầm bầm lầu bầu một mình.
Nhưng có thật sự là thế không?
Tô Phùng Tần cúi đầu rồi lại ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào nơi hẻo lánh nhất trong phòng, trên giá sách bằng gỗ bày một bình sứ thanh hoa.
Quanh thân bình có những họa tiết rất đẹp, bên trong bình cắm vài đóa hoa hồng.
Nhưng ở giữa những cánh hoa, lại có thể mơ hồ trông thấy một đầu dây nhỏ màu đen.
Ánh mắt Tô Phùng Tần thanh lãnh nhìn thẳng vào bình sứ, thần sắc u ám, không khí xung quanh bỗng dưng trầm xuống.
"Cô biết tôi không đi được, tôi ở đây chờ cô."
Tô Phùng Tần hơi nâng mặt, đường cong hoàn mỹ trắng nõn của khuôn mặt để lộ sự quật cường tinh tế.
Vẫn không có ai trả lời, ngoại trừ giọng nói của nàng, quanh quẩn trong căn phòng chẳng còn mùi vị của sự sống.
"Cô rốt cuộc muốn gì? Nếu như muốn thắng, vậy xem như cô thắng. Tôi từ bỏ Lam Dịch, nếu cô muốn thì tôi cho cô. Chỉ cần cô thả tôi ra."
Trong thư phòng dưới ánh đèn mờ tối, cơ hồ tất cả cảnh vật xung quanh đều được bao phủ bởi một màu đỏ sậm .
Người phụ nữ với dáng người thon dài đang lười biếng dựa vào ghế sa lon bằng da màu đỏ tía trong bóng tối, trong bàn tay trắng nõn non mịn là một chiếc cốc đế cao.
Chất lỏng màu đỏ sậm như rượu nhẹ nhàng đong đưa trong ly thủy tinh trong suốt.
Chân Lộ Sanh một tay cầm cốc rượu, một tay chống lên huyệt thái dương, đôi mắt hồ ly hẹp dài hơi khép hờ, nhìn vách tường đối diện đang phát ra ánh sáng.
Nhìn kỹ lại thì thấy trên vách tường là một chiếc TV màn hình lớn đang chiếu một căn phòng.