"Em…Chỉ nghĩ rằng là uống nước có thể đỡ đi được chút thôi.
"
Cửu Ly nghe vậy cũng không biết trả lời ra sao chỉ có thể nói.
"Em cũng nghe chị nói rồi đúng không? Viên linh đan đang ở trong cơ thể em nó không dễ để dập tắt được đâu nước mà con người thường uống cũng vậy, chỉ để như vậy thôi có uống bao nhiêu đi chăng nữa nó vẫn sẽ vậy, không có thứ gì có thể dập tắt được nó.
"
Nhã Phong nghe những gì cô nói im lặng một lúc mà hỏi.
"Vậy…Khi nào em có thể lấy được viên linh đan này ra khỏi người em được vậy chị?"
Nữ nhân nhắm mặt lại vẻ mặt không chút biểu cảm mà nói.
"Không có cách nếu muốn em chỉ có thể ở đây thôi, xem xét và tìm cách giải quyết với cả theo chị nên đến đây mà ở.
"
"Tại sao?"
"Vì viên linh đan tất cả cũng đều vì nó nếu không chị cũng chẳng cần.
"
Nói rồi cô liền rời đi để mình Nhã Phong ở trên cầu thang, thấy bóng dáng vừa rồi còn đang ở chỗ mình bây giờ không thấy đâu anh có chút thất vọng nhưng cũng chỉ đành im lặng.
’Cô ấy…không biết mình nên nói như nào đây?
Đợi sau khi nam nhân rời khỏi nhà mình Cửu Ly ở trên phòng quan sát mọi thứ, vẻ mặt không chút quan tâm nhưng ánh mắt vẫn nhìn bóng dáng của anh.
’Ra đây là việc mà nhân loại luôn quan tâm tới nhau là đây sao?
Không biết nhìn được bao lâu từ đâu giọng nói trầm của người đàn ông nói lên.
"Cô định mặc kệ vậy sao, Cửu Ly?"
Nghe thấy có người nói tên mình, cô nhắm mắt lại mà nói.
"Tôi biết có lẽ lúc tôi bị ngất xỉu, ông là người đã mang tôi về nhà đúng không?"
"Không hổ danh là tiểu thư Cửu Ly, cô thật sự là biết hết tất cả dù cho lúc đấy đã ngất.
"
Dần dần tia sáng chiếu vào bên trong, cả cơ thể người đàn ông dần hiện rõ ở trước bàn đứng thẳng người nhìn về phía trước.
Cửu Ly nghe vậy chỉ khẽ cười nhẹ đáp lại.
"Tất nhiên là vậy riêng tôi nếu tôi ngất không có nghĩa là tôi không biết gì cả, tất cả chuyện gì tôi đều biết hết.
"
"Đương nhiên là tôi biết như vậy, nhưng còn chuyện cậu ta trùng tên chắc cô không nghi ngờ sao?"
Nghe tới đây bỗng chốc cô không biết nên nói gì cả, chỉ im lặng cúi nhẹ đầu xuống sắc mặt trở nên buồn bã, chẳng biết nên làm gì?
"Thú thật…"
Mới nói hai từ đấy không kìm được một bên tay nắm thật chặt, móng tay ấn mạnh vào lòng bàn tay bên trong ghim mạnh tới nỗi hiện hẳn cả vết móng.
"
"Nghe đến cái tên đó…thật sự…tôi không hiểu tại sao mình lại tức giận tới vậy? Không nghĩ rằng viên linh đan của mình vậy mà ở trong người của người tên là Nhã Phong.
"
Nói tới đây không kìm được nước mắt khẽ rơi xuống, nhớ lại cảnh bị đâm hơn nữa không chỉ có vậy cái khiến cô đau lòng nhất có lẽ chính là lời nói: "Cô chỉ là thứ để tôi lợi dụng mà thôi.
"
Chỉ có mỗi câu nói đó đã ghim sâu ở trong lòng của cô, cứ ngỡ rằng hắn yêu mình quan tâm mình thật lòng nhưng không, tất cả chỉ là giả vờ không hề có thật gì cả.
"Tôi không muốn nhắc cái tên đó, chỉ nhắc thôi cũng đã khiến tôi cảm thấy ghê tởm rồi.
"
Quản gia nghe vậy cũng không nói gì thêm liền rời đi, nhưng trước khi đi không quên nói.
"Dù sao cô có là hồ yêu đi nữa, hãy tự dưỡng sức cho bản thân đi cô vẫn còn phải hút thêm linh khí để trở thành con người đấy.
"
"Ừ.
"
Cửu Ly chỉ nói mỗi câu đấy như cho qua chuyện, không muốn nói gì thêm cả.
Cứ vậy kết thúc trong khung cảnh im lặng, mặc dù Nhã Phong đã rời đi nhưng ánh mắt của cô vẫn nhìn về phía trước, chưa hề rời đi dù chỉ nửa bước cũng không như thể anh vẫn còn ở đấy vậy.
Phía bên Nhã Phong sau khi trở lại bên ký túc xá mệt mỏi mà nằm xuống giường.
Một tay đặt nhẹ lên trán tay còn lại để ở trên ga giường mà suy nghĩ.
Nghĩ lại vừa rồi ở quán nước hành động khi cô tức giận và cả trọng lượng anh hầu như vẫn không quan tâm là bao, nghĩ là vậy nhưng nhớ lại vẫn là biểu cảm khi cô biết cái tên "Nhã Phong".
Ánh mắt dù nhìn lên trên trần nhà nhưng trong đầu vẫn chưa nghĩ cái lẽ vẫn chưa thể dứt ra được.
’Thật là lạ mình chỉ nói cái tên Nhã Phong thôi, chị ấy vậy mà đã…
Nam nhân không hề nghĩ có người ở kiếp trước lại giống tên mình, chỉ nghĩ có thể đấy là trùng hợp.
’Nếu chỉ là trùng hợp thì sao? Có thể nhưng…mình cảm giác chị ấy giống người con gái đấy….
Không biết là có phải do anh suy nghĩ hay không? Nhưng từ sau khi Cửu Ly đưa tấm danh thiếp đấy trong giấc mơ anh luôn mơ thấy hình ảnh của một người nữ nhân, mặc trên mình bộ y phục hồng xen lẫn với trắng, bước chân nhẹ nhàng luôn từ tốn đi qua.
"Là…"
Lúc anh định hỏi nữ nhân chỉ có khẽ quay đầu cười nhẹ, Nhã Phong muốn nhìn hết tất cả gương mặt cũng khó chỉ đổi lại là nụ cười.
Trời cũng chuyển sang buổi tối, không khí bên ngoài ồn ào tất cả đèn điện ở bên ngoài đều được bật sáng lên, không còn là màu trắng mà là màu vàng nhẹ của buổi chiều.
Một nữ nhân với mái tóc đen xoăn được thả dài ra ngang đến vai mặc trên mình là áo trễ vai cộng thêm vào là váy bò xanh, đi thêm vào là đôi giày màu trắng nhìn sang trọng lẫn quyến rũ.
Đeo trên cổ là sợi dây chuyền bằng bạc, không phải là bạc giả mà là bạc nguyên chất, những