Về đến lớp, cả cơ thể Viên Tịch trở nên ê ẩm sau vụ đánh nhau chẳng ra gì ở cầu thang, bên ngoài không có vết thương nào đáng lo ngại, nhưng bên trong có hơi mệt mỏi đau nhức.
Sau khi tin đồn Viên Tịch là bạn gái Yến Huân và được trùm trường đưa đến tận lớp thì Trần Mạc Nhu đã không còn đá động gì đến cô nữa.
Xem ra khoảng thời gian này cô khá nhàn hạ.
Tan học, Viên Tịch lập tức thu dọn đồ đạc một cách nhanh chóng, hành động đều thoăn thoắt khiến mọi người trong lớp đều ngạc nhiên.
Cô muốn né tránh Yến Huân, không phải vừa nãy anh ta nói muốn chở cô về căn chung cư sao.
- Có chuyện gì vậy ?
- Tôi có việc gấp phải về trước.
Trả lời với Thẩm Hy vài chữ qua loa, Viên Tịch ôm 2 chiếc balo màu xám chạy một mạch ra khỏi lớp.
Lúc nãy Yến Huân chưa lấy balo của mình, đi học đối với anh ta cũng như đi chơi mà thôi, cặp ở chỗ Viên Tịch cũng chả sao cả, ở nhà anh ta còn cả tá cái chưa bóc tem.
Đoán được ý đồ của Viên Tịch, Yến Huân đã chờ sẵn cô ở dưới sân trường, tấm lưng dựa vào chiếc xe bốn bánh đang đậu ở gần đó, ánh nắng buổi trưa chiếu xuống kết hợp cùng vẻ đẹp của anh ta, thực sự là một kiệt tác chưa từng có.
IPhone xung quanh đua nhau chụp ảnh, tiếng lách cách tuy nhỏ nhưng vẫn thu hút anh.
Viên Tịch chạy ra, cô dừng chân khi thấy Yến Huân đã đứng đợi sẵn, tuy đã ra trước mấy phút nhưng không thể nhanh hơn anh ta.
Đứng sững ở một nơi không mấy sáng sủa, không mấy trung tâm vậy mà Yến Huân vẫn nhìn ra Viên Tịch.
- Nhanh mà về, đứng sững ra đó làm gì ?
Cô nhanh chân chạy đến bên cạnh Yến Huân, anh ta còn lãng mạn đến mức mở cửa xe cho Viên Tịch.
Hành động này quả thật ngoài sức tưởng tượng của các nam nữ sinh.
Chiếc xe theo dòng người chạy ra khỏi trường quý tộc, trên tầng ba phòng học số 9, ngoài hành lang có 2 người đàn ông đang than vãn.
Lục Hữu Diên bị Viên Tịch tạo một vết bầm ngay trên má, ánh mắt nhìn vào chiếc xe đã đi xa.
- Đúng là có bồ bỏ bạn, cái con nhỏ đó thì có cái gì nhỉ ? Tôi phản đối.
- Phản đối vô hiệu, cậu mà phản đối được Yến Huân chắc, tôi đi bằng hai tay cho cậu xem.
- Đừng xem thường tôi.
...
Ngồi im lặng trong xe được một lúc, Viên Tịch cảm thấy không khí trên xe hơi ngượng ngùng, cô giả vờ phá tan bầu khí bằng cách mở miệng.
- Cái balo này tôi trả cho anh.
Yến Huân không để ý, anh thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
- Hôm nay ông nội xuất viện rồi, tối nay ông ấy muốn mời cô về dinh thự để cảm ơn.
Lại phải đến nơi gò bó đó sao, cô cảm thấy không thích chút nào, một nơi là nhà mà lại có những quy tắc khuôn khổ, đây không phải là cuộc sống mà Viên Tịch mong muốn.
Lần đầu tiên tới Frederick, đoàn người một bên nam một bên nữ cung kính cúi chào chiếc xe mà