Ăn sáng xong thời gian vẫn còn nhiều, Viên Tịch và Thẩm Hy cùng nhau về lớp, trong lớp vẫn rất ít học sinh, đa số gần sát giờ bọn họ mới vào học.
Hôm nay Viên Tịch cầm chiếc cặp của Yến Huân lên trường, vì balo anh ta cho cô chỉ có hai ngăn lớn nhỏ, còn balo của anh ta thì chi chít ngăn, Viên Tịch lâu lâu lại thích màu mè mới lạ, muốn dùng thử cái cặp này một hôm.
- Thẩm Hy, lấy cây bút trong ngăn nhỏ giúp tôi.
- Chờ một lát.
Tối qua cô ngủ quên đi lúc nào không hay nên chưa làm bài tập, hôm nay phải lật đật để làm bài cho xong, nghe nói giáo viên sử từ lâu đã rất khó tính, đặc biệt là rất khó đối với học sinh không có gia cảnh lẫy lừng như cô.
Mở ngăn nhỏ ra, Thẩm Hy nhìn thấy một ánh sáng màu xanh kì lạ, cô đưa mắt nhìn Viên Tịch với vẻ vô cùng ngạc nhiên, bàn tay không chần chừ mà sờ thử, cảm giác thực sự đã làm sao.
Thẩm Hy lấy nó ra, tấm thẻ màu xanh dương phát ra ánh sáng quyền lực, được dùng cho học sinh tầng ba để ra vào, sao lại có ở trong cặp của Viên Tịch.
Cô mừng đến mức không tin vào mắt mình...
- Viên Tịch, cái này...
Viên Tịch đang cặm cụi viết bài vở cũng ngước lên nhìn, cô cũng ngạc nhiên không kém.
Đây chẳng phải là thứ mà mình từng thấy Yến Huân dùng nó để đưa cho bảo vệ canh gác ở tầng ba hay sao.
Cô buông bút xuống, cầm lấy tấm thẻ với vẻ vô cùng nâng niu.
- Không lẽ...!không lẽ Yến Huân để quên.
- Đừng nói đây là balo của Yến Huân đó.
Hôm trước nhìn thấy Viên Tịch xách hai cái balo ra về, Thẩm Hy không khỏi lấy làm lạ, cũng nghe người ta đồn đoán rằng Yến Huân đưa balo cho Viên Tịch.
Không quá khó để đoán ra, hơn nữa Thẩm Hy là người khôn ngoan, chút suy luận này thì có đáng là gì.
Viên Tịch cầm lấy chiếc balo màu xám của mình từ tay Thẩm Hy, lục lọi đồ đạc bên trong xem Yến Huân có để sót thứ gì.
Nhưng hình như anh ta chỉ để sót tấm thẻ ra vào quyền lực này, những thứ khác hầu như không có.
- Cái này không thể dùng bừa bãi, để tôi lên trả cho anh ta.
- Khoan đã, Viên Tịch hay là chúng ta lên thư viện ở tầng ba trước rồi trả sau có được không ?
Nhìn ánh mắt năn nỉ của Thẩm Hy, Viên Tịch nhăn mày nhìn cô, vẻ mặt rất nghiêm túc.
- Tại sao ?
- Cậu cũng thấy đó, thư viện trường mình tuy cũng hoành tráng lắm nhưng mấy cuốn sách cổ vẫn không bằng ở trên tầng ba, nơi đó còn hoành tráng hơn thư viện chung của trường rất nhiều.
Đặc biệt tôi nghe nói cuốn sách On the Revolution of the Heavenly spheres mới được mua về.
Tôi thích cuốn đó lắm...
Thấy dáng vẻ vô cùng khổ sở của Thẩm Hy, Viên Tịch cũng có chút động lòng nhưng dù sao đây là đồ của người ta, tự ý động vào thì không hay lắm.
- Không được đâu, nếu muốn mượn sách thì cậu tự đi tìm Yến Huân ấy.
- Dù sao cậu cũng thân với anh ta hơn, tôi chưa mở miệng đã bị vả vào mặt rồi.
Nghe câu này của Thẩm Hy, cô có chút ngỡ ngàng nhìn lại, tiếp xúc với Yến Huân đã lâu, cô không nghĩ anh ta lại xấu xa đến như vậy.
- Bị vả vào mặt ?
- Phải đó, đối với con gái, ngoài em gái Yến Hoa, bạn thân Hàn Diệp và cậu ra thì anh ta xem con gái cũng như con trai thôi.
Viên Tịch, giúp tôi đi mà...!cậu chỉ cần nói cậu muốn mượn cuốn sách kia là được, nếu anh ta không đồng ý cũng không sao.
Dù sao tấm thẻ ra vào vẫn là của Yến Huân, dùng nó mà không được sự đồng ý của người ta thì quả thực là không hay lắm.
Tuy kết quả phần thua sẽ nhiều hơn nhưng cứ thử xem sao.
Cả hai đi lên tầng ba, cầm theo tấm thẻ bước lên phòng số 9 khối 12, hỏi một nữ sinh, cô ta nói Yến Huân ở thư viện, vừa hay thư viện cũng là nơi mà Viên Tịch và Thẩm Hy muốn đến.
Đi được nửa đường, không hiểu sáng nay Thẩm Hy ăn trúng cái gì, đi vệ sinh hết hai lần rồi, đây là lần thứ ba cô đau bụng, khuôn mặt trở nên nhăn nhó, tay ôm bụng đau khổ.
- Viên Tịch, tôi đau bụng quá, hay là cậu đi tìm cậu ta trước đi.
Tôi phải đi vệ sinh...
Viên Tịch ngơ ngác chưa kịp đưa ra quyết định, Thẩm Hy đã ôm bụng chạy mất, cầm tấm thẻ màu xanh trên tay, cô không biết có nên đi tiếp hay nên quay đầu.
Trước đây trong mắt Viên Tịch màu xanh là màu hy vọng, nhưng bây giờ hình như không phải nữa rồi.
- Dù sao cũng phải trả cho người ta.
Cô cầm chặt tấm thẻ đi lòng vòng một hồi, vẫn không tìm thấy thư viện, nơi này rộng như vậy, tìm lòi hai con mắt vẫn không ra.
Đi qua dãy hành lang trang trí