Yến Huân mở thật khẽ cánh cửa, tuy hơi bực nhưng không muốn tức giận lên người cô.
Anh đi đến trước cửa phòng ngủ rồi gõ cửa.
- Viên Tịch, em đưa cho anh bộ đồ gì đây ?
- Đừng cố mở cửa, tôi khóa rồi, là anh biến thái bệnh hoạn đó, biến khỏi nhà tôi.
- Anh chỉ trêu em một chút, sao em lại gọi anh như một người không bình thường vậy.
Mở cửa.
- Rõ ràng là anh không bình thường, như như cái gì ?
Yến Huân kìm nén giọng điệu, hết sức cẩn thận bình tĩnh nhỏ nhẹ với cô.
- Được, em nói anh là loại người gì cũng được, chuyện đó tính sau đi, em nhìn xem bộ đồ em đưa cho anh là cái gì ? Nó còn ra thể thống gì nữa ?
Dịu dàng, dịu dàng và vô cùng dịu dàng khi nói chuyện với Viên Tịch, cô từ từ mở cửa, nhìn bộ dạng của Yến Huân lúc này, khuôn mặt rất hứng thú.
- Rất bình thường mà, tôi đưa cho anh bộ bình thường nhất rồi.
- Bình thường ? Vậy con thỏ phía sau thì sao ?
Nói xong Yến Huân quay lưng về phía cô, giọng điệu nhàm chán.
Cô nhìn xong chỉ cười một cái, đây là bộ đồ ngủ cô ít mặc nhất, và cùng là bộ cô cho là bình thường nhất nên mới không mặc.
Trong con mắt Viên Tịch, nó rất rất rất hợp với anh.
- Bình thường lắm đó, tôi không đánh giá anh thì người ngoài sẽ không đánh giá anh.
Cô vừa mở cánh cửa rộng ra một chút, Yến Huân liền đẩy mạnh rồi nắm lấy cánh tay cô kéo ra ngoài, hai bàn tay đặt ở hai bên nách xách cô qua sofa như xách một con lợn vậy.
Động tác rất nhanh và dứt khoát khiến Viên Tịch khó mà cản trở được anh.
- Anh uất ức lắm, tủi thân lắm, Tiểu Tịch, trước đây chẳng phải em nói nụ hôn sẽ giải tỏa căng thẳng và mệt mỏi à.
Giúp anh...
- Không.
Viên Tịch dứt khoát trả lời, tuy hai chữ "Tiểu Tịch" làm cô lung lay nhưng ý thức vẫn rất tỉnh táo.
Không thì sao mà có thì sao chứ, anh ta không phải là đang hỏi ý kiến mà chỉ thông báo cho những việc anh ta sắp làm thôi.
Mỗi lần hôn thời gian là vàng là bạc của cô lại trôi qua mấy mấy chục phút, đợt trước anh ta hôn phải hơn 10 phút, hôm sau môi bị mỏi và thâm tím cả lên.
Lần này nhất quyết