Lúc một nhà ba người nhà Hồ Cửu Đao đuổi tới thì mọi người cùng ăn sáng sau đó tiễn Uông Hoài Thiện tới ngã rẽ ở cửa thôn.
“Mọi người về đi, đến tối ta sẽ về.” Uông Hoài Thiện giơ tay lên vẫy tay với mẹ hắn và mấy người nhà họ Hồ. Trên mặt hắn là một nụ cười tươi, cưỡi con ngựa đen nhỏ, giơ roi phóng đi.
Mẹ hắn nói thế gian này ai cũng thích gương mặt tươi cười chứ không thích mặt khóc lóc vì thế hắn muốn cười cho người nhà xem. Nếu trong lòng khổ thì về nhà đóng cửa lại trốn trong lòng mẹ hắn khóc mới tốt.
Uông Hoài Thiện đã đồng ý với nàng, về sau ra ngoài hắn sẽ chỉ cười chứ không khóc.
Uông Hoài Thiện chạy một đường theo lời mẹ hắn dặn tới phủ Tổng Binh. Đến nơi hắn dừng ngựa, làm mặt quỷ với con ngựa nhỏ rồi nói với nó, “Ngươi chính là thứ duy nhất của Uông gia mà ta thích.”
Nói xong hắn cột con ngựa đến cột đá bên cạnh, vỗ vỗ mông nó rồi cười ha ha kéo bờm nó nói nhỏ bên tai, “Ngươi ở bên ngoài chờ ta trong chốc lát, lúc quay lại ta sẽ cho ngươi ăn kẹo.”
Tiểu Hắc nghe thấy hắn nói thì phì phì vài cái, duỗi đầu đến cọ mặt hắn, chọc cho Uông Hoài Thiện càng cười ha ha. Hắn vừa cười vừa bước nhanh lên thềm đá, đập cửa nói, “Mở cửa mở cửa.”
Cửa kia lập tức mở ra, một người hầu tầm 40 tuổi nhìn thấy mặt hắn thì ngẩn ra một chút.
“Ngươi đi nói với Đại công tử là Uông Hoài Thiện tới, xin cho ta gặp mặt.” Uông Hoài Thiện vươn ngón tay chà xát, lúc không nói chuyện thì trên mặt đều là ý cười, trong ánh mắt cũng thế.
Hắn lớn lên giống Uông Vĩnh Chiêu như đúc nhưng lúc này biểu tình của hắn lại hoàn toàn khác cha mình. Hiện tại hắn sáng lấp lánh như ánh mặt trời trên cao, trong mắt và đuôi lông mày đều là ý cười, không giống khuôn mặt lạnh băng đầy sát khí của Uông Vĩnh Chiêu, quả thật khiến người ta thích vô cùng.
“Tiểu nhân đi ngay, ngài chờ một chút, a, không, tiểu công tử, mời ngài vào cửa, mau vào, mau vào……” Người hầu kia vội mời hắn vào cửa, lại được Uông Hoài Thiện cười nói “Làm phiền”.
Người hầu kia thụ sủng nhược kinh mà cung kính cong eo rồi liên thanh kêu lên với người hầu cách đó không xa, “Mau đi mời Thính quản gia, nói tiểu công tử tới, mau mau đi, mau mau đi.”
Người hầu kia vừa nghe tiếng thì đã như con thỏ bị đuổi mà chạy. Uông Hoài Thiện cùng người gác cổng đi được vài bước thì Thính quản gia đã vội vàng chạy chậm đến. Vừa thấy Uông Hoài Thiện ông ta đã khom người, cung kính nói, “Tiểu công tử, ngài đã tới.”
“Tới, tới, ngươi giúp ta truyền lời nói ta tới đây để bái kiến phụ thân đại nhân……” Uông Hoài Thiện cười nói, sau đó móc từ trong ngực ra hai khối bánh nướng áp chảo bọc trong giấy dầu đưa cho Thính quản gia nói, “Đây là bánh nhân thịt, sáng sớm ta ăn cái này. Biết ông thích ăn cái này nên ta nhân tiện tới gặp phụ thân đại nhân thì tiện tay mang tới cho ông.”
Thính quản gia cực kỳ sửng sốt sau đó cùi đầu nhận lấy bao giấy dầu trong tay hắn, miễn cưỡng cười với Uông Hoài Thiện rồi nói, “Mệt ngài còn nhớ rõ tới lão nô.”
“Ai nha, sao có thể không nhớ rõ chứ? Khi đó một tháng ông mới có một khối bánh ăn, ta vì muốn ngài them nên không thiếu những lần đi đến trước mặt ông khoe khoang khiến ông bị tội……” Uông Hoài Thiện nói đến đây thì nhún vai nói, “Khi đó ta nhỏ, đối xử với ông không tốt, ông đừng để bụng nhé?”
Thính quản gia “Ai” “Ai” “Ai” mà nói liên tục sau đó không trả lời mà chỉ cúi người dẫn hắn đi phía trước.
Trên đường người hầu đều dừng việc đang làm mà nhìn bọn họ. Đợi đi qua một cái cầu hình vòm, trên đường cũng không còn người hầu nào Thính quản gia đi phía trước mới chậm bước chân tới gần Uông Hoài Thiện nhẹ giọng nói, “Đại công tử mới vừa hạ triều trở về không lâu, nhìn dáng vẻ có vẻ không tồi, nhưng……”
Uông Hoài Thiện “Ừ” một tiếng, thấy Thính quản gia do dự nhìn mình thì cười gật đầu nói “Ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không rối rắm. Ta theo một vị tiến sinh tốt và học được nhiều học vấn, cũng biết không ít đạo lý. Ta biết trước kia có nhiều việc ta không đúng, đối với phụ thân đại nhân có nhiều điều bất kính. Ta sẽ không ngây ngốc nữa, nếu thấy phụ thân đại nhân ta sẽ bồi tội.”
Thính quản gia nghe thấy hắn mở miệng là gọi “Phụ thân đại nhân” thì trong lòng hơi kinh hoảng nhưng cũng có chút cao hứng. Hai cha con này có thể ở chung thật tốt thì ông ta nghĩ Đại công tử chắc sẽ thích đứa con trai thông minh phi phàm này. Huống chi hai cha con lớn lên giống nhau thế này, làm gì có người cha nào trong thiên hạ không thích con trai lớn lên giống mình cơ chứ.
*******
Thính quản gia dẫn Uông Hoài Thiện vào. Thấy được người ngồi trên ghế chủ vị, Uông Hoài Thiện quỳ xuống dập đầu rồi cao giọng nói, “Hài nhi Hoài Thiện bái kiến phụ thân đại nhân.”
Nói xong hắn ngẩng đầu, tươi cười đầy mặt nói, “Phụ thân đại nhân có khỏe không?”
Người ngồi trên ghế chủ vị thấy cảnh này thì hai hàng lông mày hơi nhíu lại. Nhưng chỉ rất nhanh hắn đã khôi phục lại bộ dáng ngày thường, khuôn mặt trầm tình nói, “Đứng lên đi.”
“Tạ ơn phụ thân đại nhân.” Uông Hoài Thiện lưu loát đứng dậy, sau đó chắp tay với Thính quản gia đang đứng cạnh cửa nói, “Cảm tạ quản gia đã dẫn đường.”
Thính quản gia khom người cung kính hành lễ với hắn rồi lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu thấy hắn gật đầu mới rời nói, “Lão nô xin đi xuống trước.”
“Mẫu thân ngươi đã nói với ngươi chưa?” Chờ hạ nhân đều lui ra Uông Vĩnh Chiêu nhìn đứa nhỏ khóe mắt mang ý cười thì nhàn nhạt nói.
“Vâng.”
“Nói như thế nào?”
“Mẫu thân nói phụ thân muốn đích thân dạy dỗ hài tử, để ta đi theo phụ thân ngoan ngoãn học hỏi, không được bướng bỉnh không hiểu chuyện nữa.” Uông Hoài Thiện nghiêng nghiêng đầu, nghĩ nghĩ rồi nói như thế.
Bộ dáng nghiêng đầu kia của hắn mang theo vài phần thiên chân. Nói xong hắn còn cười với Uông Vĩnh Chiêu.
“Chính ngươi không muốn sao?” Uông Vĩnh Chiêu liếc hắn một cái, nâng chén trà nhẹ nhấp một ngụm, không chút để ý hỏi.
“Có một chút,” Uông Hoài Thiện nhún vai, khuôn mặt nhỏ cũng không tươi cười như lúc mới đến, “Nhưng mẫu thân nói ngài có nhiều bản lĩnh có thể dạy ta, có thể cho ta biết nhiều điều. Về sau ngài cũng thể
giúp ta làm quan lớn. Ta nghĩ tới nghĩ lui thấy đây cũng là chuyện tốt. Hơn nữa tiên sinh cũng nói làm nhi tử thì phải cung kính với ngươi trên, có thế mới học sinh của ông ấy.”
Mẹ hắn nói loại người giống cha hắn quả là không thể lừa gạt, nhất dịnh phải dựa theo bản tính mà nói chút lời hắn nghe lọt thì hắn mới có thể tin tưởng một chút.
Nhưng vĩnh viễn đừng nghĩ rằng hắn sẽ tin tưởng người khác bởi vì loại người giống cha hắn cực kỳ am hiểu nhẫn nại. Hắn đã đạp kẻ nào dưới chân thì kẻ đó đừng hòng ngoi lên đầu hắn, nếu không sớm hay muộn cũng sẽ thu thập hết.
Uông Vĩnh Chiêu vừa nghe những lời đứa nhỏ nói thì biết ngay hắn vẫn là đứa nhỏ bướng bỉnh trước kia, trong lòng cũng mất đi chút cảnh giác. Lúc này hắn nghiêm mặt nói, “Vậy thì tốt, hôm nay ta thấy ngươi cũng coi như có lễ, ngày sau cũng phải như thế. Ta mang ngươi ra ngoài gặp người thì vạn lần không được phát thất lễ, hiểu chưa?”
“Đã biết, ngài yên tâm.” Uông Hoài Thiện chắp tay nói với hắn, “Ta đi theo tiên sinh học được học vấn thì cũng biết trước kia có nhiều điều không đúng, mong ngài nhiều thông cảm cho ta lúc trước tuổi nhỏ không hiểu chuyện.”
“Những lời này là do tiên sinh dạy ngươi sao?”
“Là do hài nhi tự mình nghĩ ra.”
“Hử?”
“Được rồi, là do tiên sinh.” Uông Hoài Thiện chán nản thở dài, gãi gãi đầu nói, “Ngài đã nhìn thấy thì cũng đừng vạch trần ta.”
“Về sau không thể tái phạm, cũng không thể nói chuyện với ta bằng giọng điệu đó. Nếu đi theo tiên sinh học được lễ phép thì phải chân chính hiểu lễ.” Uông Vĩnh Chiêu lạnh băng mà nhìn thẳng vào Uông Hoài Thiện nói.
Dưới ánh mắt của hắn Uông Hoài Thiện rụt rụt vai, gật đầu nhỏ giọng đáp lời: “Vâng.”
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu mới hơi có chút vừa lòng mà nhẹ gật đầu, ánh mắt cũng không lạnh như sương nữa.
Chờ đến sau giờ ngọ, Uông Vĩnh Chiêu dùng cơm trưa với Uông Hoài Thiện, thấy hắn ăn không nói, ăn uống coi như văn nhã thì mới vừa lòng hơn một chút.
Cơm trưa ăn xong thấy trên người hắn quần áo khéo léo nên Uông Vĩnh Chiêu cũng không cho người thay quần áo cho hắn mà lập tức mang theo hắn cưỡi ngựa đến phủ Thế Tử.
*******
Đến tối Uông Hoài Thiện vẫn chưa về, mặt trời đã xuống núi, đêm lạnh xuống. Trương Tiểu Oản đứng ở cửa thôn chờ người về không được cũng đành chậm rãi trở về. Đến trong nhà nàng thấy canh gà trên bếp đã tỏa hương bốn phía.
Nàng cảm thấy có chút lạnh vì thế bắc thêm một nồi nước ở lò bên cạnh. Sau khi uống hai chén nước sôi để nguội nàng mới thấy thân thể tốt hơn một chút. Để tránh bản thân suy nghĩ quá nhiều rồi không chịu được nên nàng đi thắp đèn.
Nàng đốt đèn ở tiền viện và hậu viện, thậm chí bắc thang treo đèn lên. Cứ thế leo tới leo lui, phí sức thật lớn mới đốt xong mọi đèn trong nhà.
Nhìn những ngọn đèn này dù trong lòng nàng vẫn lạnh nhưng bề ngoài xem ra vẫn mạnh hơn một chút. Chờ đến giờ Hợi, lúc nàng đang thêu thùa may vá thì nghe được tiếng vó ngựa. Nàng đột nhiên đứng lên, cầm lấy đèn lồng đặt trước mặt, chạy vội ra mở cửa rồi chạy nhanh về phía trước.
Đã trở lại sao? Con trai của nàng đã trở lại sao? Trương Tiểu Oản bước nhanh về phía trước, tim đập đến sắp nhảy ra khỏi ngực.
Tiếng vó ngựa gần hơn, nàng thật sự nghe được tiếng vang. Lúc này tay nàng đặt trên ngực, khom lưng thở hổn hển. Sau khi hít vài hơi thật sâu nàng mới khôi phục thong dong ngày thường, khóe miệng chứa nụ cười, tay cầm đèn lồng đứng ở giao lộ chờ đứa nhỏ của mình về nhà.
Cách thật xa Uông Hoài Thiện đã thấy ánh đèn lồng, còn cách vài chục trượng hắn đã lớn tiếng vui mừng gọi, “Mẫu thân, mẫu thân, con về rồi, ngài chờ sốt ruột rồi phải không?”
Nói xong hắn mạnh mẽ quất roi để tiểu Hắc chạy càng nhanh hơn. Không đến nửa khắc hắn đã chạy tới trước mặt nàng, tay hắn thít chặt cổ tiểu Hắc để dừng lại. Mắt hắn nhìn Trương Tiểu Oản đứng bên dưới rồi cười hắc hắc nói, “Mẫu thân lên ngồi đi để tiểu Hắc đưa chúng ta về nhà.”
Trương Tiểu Oản không do dự mà vươn tay nắm lấy tay hắn rồi nhảy lên ngựa ngồi phía trước hắn.
Lúc này cách nhà không còn xa nữa, tiểu Hắc thông linh tính nên bước càng nhanh hơn, một hồi sau bọn họ đã về tới nhà.
Vừa đến nhà Trương Tiểu Oản mang theo Uông Hoài Thiện xuống ngựa. Uông Hoài Thiện xoay người đóng cửa lớn sau đó tươi cười trên mặt không còn nữa. Hắn bước đến chỗ Trương Tiểu Oản đang đứng đợi mình sau đó quỳ xuôgns trước mặt nàng, vùi mặt vào đầu gối nàng.
“Sao…… Làm sao vậy?” Trương Tiểu Oản đột nhiên rùng mình một cái, lời nói cũng lắp bắp.
“Không, không có việc gì,” Uông Hoài Thiện lúc này vội ngẩng đầu, hắn còn nhỏ nhưng trong ánh mắt là một mảnh mệt mỏi, “Con chỉ mệt thôi, mẫu thân, dập đầu cũng mệt, cười cũng mệt, mẫu thân ôm con một cái thì tốt rồi.”