Từ sau khi Trương Tiểu Oản tham dự tiệc ngắm hoa của tướng gia phu nhân thì cứ cách ngày lại nhận được không ít thiệp mời.
Lần này Uông Vĩnh Chiêu xem như thay nàng tìm tới không ít phiền toái. Tuy biết hắn có ý tốt nhưng ngoài khách khí với hắn thì trong lòng nàng quả thật chẳng thấy cảm ơn tí nào.
Nhưng dù không thích thì nàng vẫn nhẫn nại tham gia mấy tràng yến hội của các nhà khác. Ngẫu nhiên nàng cũng sẽ nghe được chút tin tức trong quá khứ nhưng nghĩ lại thì nàng quả thật không đảm đương nổi loại hoạt động này.
Các nữ nhân trong hậu viện có thể biết được bao nhiêu chứ? Mà cho dù biết thì từ miệng các nàng cũng có thể nghe được bao nhiêu đây?
Việc các nàng có thể làm được chính là thay phu quân làm chút giao dịch dưới mặt bàn để người khác không nhận ra. Tính ra thì đó là ý nghĩa duy nhất khi giao lưu với đám phụ nhân này. Ngoài ra đó cũng là dịp để bọn họ thuận tiện khoe sắc. Bất kể thời đại nào thì khoe khoang đều là ham thích của đám nữ nhân.
Trương Tiểu Oản đi đến mấy yến tiệc rồi không muốn đi nữa. Một là nàng không có khả năng thay Uông Vĩnh Chiêu và Thiện Vương làm bất kỳ giao dịch lén lút nào, chuyện của Uông gia không cho phép một phụ nhân cái gì cũng không biết như nàng nhúng tay. Hơn nữa triều đình nước sâu, nàng không dám cắm một chân vào. Hai là nàng quả thật phiền chán loại hoạt động này. Đám phu nhân kia không phải thảo luận xiêm y của ai phú quý xinh đẹp thì lại đua đòi bàn tán trang sức của ai đó. Ba là đến tháng 6 mà trời vẫn mưa, Hoài Thiện đã mang theo binh sĩ của mình vâng lệnh hoàng thượng đi ra ngoài cứu tế. Nàng làm gì còn tâm tình mà đi theo đám phụ nhân này ăn ăn uống uống, ngâm gió hỏi trăng.
Thiệp đưa tới đều bị nàng trả lại với lý do bị bệnh. Biểu tình của nàng cũng héo rũ, ăn cũng không nhiều lắm. Ngoài những lúc nhìn Hoài Mộ nàng còn cười nói, những lúc khác nàng sẽ không tự chủ được mà nhìn nước mưa ngây người.
Thính quản gia mời đại phu tới, đại phu thăm mạch xong thì nói với Uông Vĩnh Chiêu là nàng suy nghĩ quá độ mới buồn bực không vui.
Uông Vĩnh Chiêu để ông ta viết phương thuốc bổ, cách hai ngày lại phát ám lệnh để gọi Uông Hoài Thiện trở về một chuyến.
Lần này Hoài Thiện trở về thì cung kính quỳ lạy Trương Tiểu Oản sau đó nói với nàng tình hình bên ngoài. Hắn nói cả nước có mười tám tỉnh lớn thì có đến bảy tỉnh gặp tai hoạ, vạn dặm dân đói, áo rách quần manh, không có cơm bỏ vào miệng. Nhưng vẫn có tham quan ô lại ăn chặn ngân lượng cứu tế và lương thực. Hôm nay hắn vừa giết đám tham quan này, sau đó lại phải ngàn dặm đi qua chỗ khác.
“Vị kia lần này muốn con làm thanh kiếm trong tay ông ta sao?” Trương Tiểu Oản nghe được một hồi lâu mới nói ra câu này.
Uông Hoài Thiện quỳ đến trước chân nàng thấp giọng nói, “Mẫu thân, con cũng nguyện ý. ngài không biết đâu, con về thôn Phiến Diệp Tử, những người chơi cùng con hồi còn nhỏ mười người chỉ còn lại năm. Mẫu thân, cứu một người chính là một người.”
“Nhưng con chính là đang giết người ……” Trương Tiểu Oản cắn răng nói từng chữ một, “Bất kể kẻ chấp bút hay người trong dân gia cũng sẽ chỉ nhớ tội này của con chứ không biết đến công lao.”
“Thì đã sao?” Uông Hoài Thiện ngẩng đầu, mặt mũi cứng cỏi nhìn nàng, “Con không thẹn với lương tâm là được.”
Trương Tiểu Oản nghe thấy thế thì trầm mặc lại, sau khi ăn tối xong nàng lại tiễn hắn đi, để hắn dầm mưa giục ngựa ngàn dặm. Đi cùng với Uông Hoài Thiện còn có một đội nhân mã Uông Vĩnh Chiêu đưa cho hắn.
Vì thế lúc Uông Vĩnh Chiêu muốn đi đến hậu viện, Trương Tiểu Oản duỗi tay kéo hắn lại. Lúc màn đêm buông xuống, nàng lẳng lặng nằm trong ngực Uông Vĩnh Chiêu hồi lâu mới lã chã rơi lệ nói: “Hắn vẫn còn quá trẻ, không biết trời cao đất dày.”
“Ngươi kệ hắn đi, bảo vệ mạng cho hắn là được. Có một số việc nếu hắn không trải qua thì sẽ không hiểu. Hiện nay ngươi nói quá nhiều cũng vô dụng, cũng không khuyên được hắn.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói sau đó vươn tay lấy khăn trên bàn lau nước mắt cho nàng.
“Ta không giúp được gì nhiều cho hắn.” Trương Tiểu Oản nức nở nói. Nàng quả thật không giúp được gì cho hắn, dù nàng có tồn lương cũng chỉ đủ cho mười người, trăm người chứ không đủ bao bọc cả thiên hạ này cho hắn.
Nàng chỉ có thể đưa hắn đến bước này, còn lại hắn phải tự mình đi. Cuối cùng hắn vẫn bay ra khỏi vòng tay nàng mà nàng chưa từng nghĩ tới đợi hắn bay xa rồi trong lòng nàng không hề nhẹ bớt gánh nặng. Nàng cho rằng nàng sẽ nhẹ nhõm hơn nhưng lại phát hiện các cụ nói con đi ngàn dặm mẹ lo lắng quả là không sai.
“Đừng khóc.” Uông Vĩnh Chiêu nói xong một câu này lại lau nước mắt cho nàng sau đó vô lực nhắm mắt. Phụ nhân này giữ hắn lại là để hắn nghe nàng tâm sự lo lắng về đứa nhỏ kia.
Thế này có khác gì cầm dao nhỏ đâm vào lòng hắn?
*******
Lần này Hoài Thiện đi rồi Trương Tiểu Oản sa sút tinh thần mấy ngày. Hôm nay mưa đột nhiên ngừng, nàng cũng giống như bừng tỉnh mà ôm Hoài Mộ đi ra ngoài một chuyến.
Lần này nàng trở về thôn Phiến Diệp Tử lại phát hiện ruộng đất đều ngập nước một mảnh mênh mông. Trên mặt nước vẫn có chút màu xanh đang ngoi lên khỏi nước mênh mông, cực kỳ ngoan cường.
Nhưng cũng chỉ có chút xanh tươi đó thôi, chúng không nở được hoa, không kết được quả, không cho người ta lương thực mà họ muốn.
Trương Tiểu Bảo bên kia theo lời Trương Tiểu Oản mà đem hơn nửa lương thực quyên cho một vị quan huyện đáng tin cậy để ông ta cho người mở lều phát cháo. Như thế những người không có cơm ăn có thể sống được thêm một thời gian.
Lúc này cũng có thị tộc cùng hoàng thương ra mặt mở lều phát cháo. Có nạn hạn hán mấy năm trước làm bài học nên lần này những gia đình giàu có đều tồn lương nhiều hơn. Bây giờ coi như bọn họ cũng bỏ ra nhiều ít để cứu trợ dân thường.
Trên triều, hoàng đế hạ chỉ đợi nước rút, quốc khố sẽ mở kho để dân lấy hạt giống, mỗi nhà sẽ được nhận số lượng hạt giống tính theo đầu người.
Người dân của Đại Phượng triều không trồng trọt vào tháng 6 tháng 7 nhưng lúc này nghe nói phía trên có người sẽ tới dạy bọn họ cách trồng trọt, ươm mạ thì mọi người
đều vui mừng, sôi nổi quỳ xuống đất hô to Hoàng Thượng thánh minh.
Việc này nàng nghe hạ nhân của Thượng Thư phủ nói, trên mặt bọn họ là sùng kính đối với tân hoàng, coi ông ta như Cửu Long chân quân được trời cao phái xuống giải cứu dân bị tai ương.
Đợi đến khi bá tánh thật sự đến lĩnh hạt giống thì tiếng ca tụng càng lớn hơn. Dù Trương Tiểu Oản chỉ ở trong nhà cũng thường thấy nô tài trong phủ của mình quỳ xuống đất dập đầu cho hoàng đế. Thâm trạch nội viện còn như thế thì không biết bên ngoài còn cuồng nhiệt đến thế nào.
Thấy trong khoảng thời gian này Trương Tiểu Oản bình tĩnh nhiều, đêm nay Uông Vĩnh Chiêu hỏi nàng, “Ngươi không cảm thấy phương pháp của Hoàng Thượng tốt sao?”
Trương Tiểu Oản kinh ngạc khi thấy hắn có thể nói một lời trúng đích. Nàng trầm mặc một hồi sau đó vẫn quyết định nói thật lời trong lòng, “Mấy năm nay ta đã thử ươm mạ trồng trọt ở những thời điểm khác nhau. Thí nghiệm qua lại thì thấy chỉ có gieo trồng vào tháng tư mới là tốt nhất, còn nếu trồng các tháng khác thì hạt kê không phát triển tốt, hạt giống không thích hợp trồng cho mùa sau. Phía bắc này nóng hơn phía nam, hạt kê đến đầu tháng 9 đã thu hoạch. Bây giờ ươm trồng vào tháng 6, cho dù dùng biện pháp thúc phát triển thì hạt kê thu được sẽ không nhiều. Hy vọng biện pháp của hoàng đế cao minh hơn ta, có lẽ ta cũng chưa nắm chắc được việc này cho lắm.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì cười cười, vén tóc ra sau tai cho nàng nói, “Vậy ngươi nhìn xem biện pháp của ông ta có cao minh hơn so với ngươi không.”
Thấy hắn nói có vẻ không cho là đúng, Trương Tiểu Oản do dự một chút rồi ngẩng đầu hỏi hắn, “Đây là biện pháp của ai dâng lên hoàng thượng vậy?”
Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái, hơi ngừng lại rồi nói, “Ngươi cũng có nghe qua người này rồi, là Uyển Cùng công chúa.”
Trương Tiểu Oản nhẹ “A” một tiếng. Uông Vĩnh Chiêu siết chặt bàn tay đang ôm eo nàng, cúi đầu nhìn nàng nói, “Hối hận hả?”
“Hả?”
“Nếu còn muốn nàng ta làm con dâu mình thì cũng có biện pháp.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì xấu hổ, nhanh chóng lắc đầu, “Không cần, không cần.” Nàng cũng không dám tìm đứa con dâu như thế. Một đứa con trai to gan lớn mật đã quá đủ, nếu lại thêm một đứa con dâu như thế thì nửa đời sau của nàng làm sao sống nổi.
Thấy nàng lắc đầu cực nhanh, trên mặt còn ửng đỏ khiến cả người thêm vài phần kiều diễm, ánh mắt Uông Vĩnh Chiêu cũng thâm trầm theo. Hắn tắt đèn, xoay người áp lên người nàng.
Từ sau đêm đó nàng giữ hắn lại, Uông Vĩnh Chiêu cũng ngày ngày ở lại đây. Đây cũng là lần đầu tiên từ khi nàng trở về nghĩ tới việc tiếp tục dây dưa với nam nhân này, vì Hoài Thiện và Hoài Mộ.
Lại một đêm quay cuồng, Trương Tiểu Oản mệt cực kỳ mà nằm bò ra thiếp đi, để mặc Uông Vĩnh Chiêu ở sau lưng nàng khẽ hôn.
Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng ngủ thì nửa đè lên người nàng, đầu dựa vào sườn mặt của nàng, dán lên cùng ngủ. Phụ nhân này dù không có quốc sắc thiên hương nhưng vẫn có thể làm ấm thân thể hắn.
Đó cũng là vì sao hắn chịu tốn sức lực trên người đứa nhỏ kia.
*******
Hoài Mộ sắp hai tuổi, nói chuyện đã rất rõ ràng, bước chân cũng ổn thỏa nhiều. Bên ngoài trời cũng không mưa liên tục nữa, bây giờ lại là mùa hạ nên quần áo của đứa nhỏ cũng ít, cực kỳ tiện cho hắn đi nghịch ngợm khắp nơi.
Trương Tiểu Oản cũng phát hiện tính tình Hoài Mộ quả thật khác xa Hoài Thiện. Hoài Thiện ở tuổi này làm gì cũng không sợ, hai tuổi đã có thể chỉ huy Cẩu Tử đi cắn người hắn không thích. Còn Hoài Mộ lại cực kỳ ôn nhu, cho dù có nha hoàn té ngã hắn đều sẽ đi qua dỗ dành, sau đó nói câu “Đau đau bay đi” giống như khi hắn ngã được Trương Tiểu Oản an ủi.
Hắn lúc này thật sự rất lương thiện.
Ngày này Trương Tiểu Oản cùng Uông Vĩnh Chiêu ngồi ở dưới hành lang uống trà nhìn hắn ở trong viện chơi đùa. Lúc này hắn tới trước bàn bọn họ muốn cầm kẹo vừng đưa cho gã sai vặt đang chơi đùa cùng hắn ăn.
Gã sai vặt được kẹo thì xa xa hành lễ với bọn họ. Hoài Mộ thấy thế thì cả người nho nhỏ cũng học gã sai vặt làm lễ cho bọn họ. Trương Tiểu Oản thấy thế thì nở nụ cười, quay đầu nói với Uông Vĩnh Chiêu vẫn cầm sách binh thư không buông, “Hoài Mộ đúng là trưởng thành rồi, còn biết hành lễ cho chúng ta.”
Uông Vĩnh Chiêu cũng nhìn Uông Hoài Mộ với ánh mắt ôn nhu, nghe thấy nàng nói thế thì cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Trương Tiểu Oản rót thêm trà cho hắn, mới vừa buông ấm trà đã thấy Giang Tiểu Sơn bước nhanh đến, trên mặt mồ hôi đầm đìa. Vừa tới trước mặt bọn họ hắn đã quỳ xuống nói, “Không ổn rồi, Đại công tử, đại phu nhân, lão phu nhân bên kia lại nháo lên rồi.”
“Làm sao vậy?” Trương Tiểu Oản vội đứng lên hỏi một câu.
“Lão gia muốn nạp tân di nương vào nhà, lão phu nhân nói sẽ thắt cổ cho xem. Tứ phu nhân vừa rồi cho người tới đây mời Đại công tử và ngài nhanh chóng trở về xem thế nào.”