Bần Gia Nữ

Chương 151


trước sau

Đại phu lại tới nữa, lúc này ông ta nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Vật này tuy bổ nhưng cũng tùy từng người mới có thể tiêu hóa được. Phu nhân không ăn được thì dùng thứ khác thay vào cũng vậy.”

Uông Vĩnh Chiêu gật đầu tiễn đại phu đi. Sau đó hắn ngồi bên người Trương Tiểu Oản, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, thấy nàng nhìn hắn thì hắn lập tức cuời.

*******

Sinh xong Hoài Mộ Trương Tiểu Oản cũng biết thân thể mình không còn bằng năm đó. Nàng cũng không dám lơ là, nên ăn thì ăn, uống thì uống, lại chú ý điều dưỡng thân mình cho tốt.

Rốt cuộc thì mạng của nàng cũng không phải của mình nàng nữa. Nếu nàng chết thì Hoài Thiện mà nàng mang đến thế gian này có muốn khóc sợ là cũng không có chỗ nào để mà khóc.

Hoài Thiện không giống Hoài Mộ. Hoài Mộ quả thật cũng không muốn xa nàng nhưng Trương Tiểu Oản cũng biết nếu Hoài Mộ mất nàng thì hắn vẫn sẽ lớn lên theo quỹ đạo bình thường, không giống anh hắn. Cho dù Hoài Thiện đã trưởng thành nhưng nếu ngày nào đó nàng lặng yên không tiếng động ra đi thì khi đó hắn sẽ thành cái dạng gì Trương Tiểu Oản cũng không dám nghĩ.

Hiện tại nàng chỉ muốn hắn sống cho thật tốt, cưới vợ sinh con. Đợi hắn có gia đình, đợi cuộc đời hắn có người quan trọng hơn thì nàng mới có thể rời đi. Như thế hắn mới có thể tiếp nhận được chuyện này.

Nếu còn phải sống thật lâu thì Trương Tiểu Oản tự nhiên cũng không bạc đãi chính mình. Mấy năm nay phàm là đồ bổ có thể ăn được thì nàng đều không cự tuyệt. Hiện tại Uông Vĩnh Chiêu còn tìm một đầu bếp biết làm dược thiện để nàng điều trị thân thể mà nàng cũng mỉm cười đón nhận.

Đến cuối tháng 12, cuối năm lại tới. Trương Tiểu Oản trang điểm thật là xinh đẹp rồi đi theo Uông Vĩnh Chiêu trở về Uông phủ.

Sau khi vào Uông gia thỉnh an hai lão, Uông Hàn thị ngồi ở chủ vị đạm mạc quét mắt nhìn Trương Tiểu Oản một cái sau đó nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Đón Ngọc Vân về đây ăn tết đi. Ta không còn sống được mấy năm nữa, để nàng cùng ta qua hai năm rồi đợi ta chết thì coi như ta mới có mặt mũi đi gặp cha nàng.”

Trương Tiểu Oản ngồi ở bên dưới thấy bà ta không nói với mình thì chỉ rũ mắt cúi đầu không nói gì. Ngày tết nhất, mới vừa gặp người mà bà ta đã nói tới chuyện sống chết. Trước mặt một nhà đều là nam nhân xuất thân võ tướng mà đến tuổi này rồi bà ta vẫn vừa mở miệng đã nói lời khiến người ta chán ghét. Trương Tiểu Oản cũng thực sự bội phục Uông Hàn thị.

Người ta nói người càng già thì trí tuệ càng nhiều, cho dù không có trí tuệ thì nhiều ít cũng phải có chút kinh nghiệm. Nhưng nàng thấy Uông Hàn thị mười mấy năm nay vẫn không hề thay đổi. Cũng khó trách Uông Vĩnh Chiêu có được chút ôn nhu từ nàng thì đã không thể buông tay.

“Mẫu thân muốn coi nàng ta là cháu gái mà đón về sao?”

“Sao nào?”

“Cháu gái thì có thể, di nương thì không được.”

“Lời này là sao?” Uông Hàn thị cầm khăn lau lau ngoài miệng, nhàn nhạt nói, “Ngươi nói như thể nàng không phải thiếp của ngươi vậy.”

“Nàng là chái gái ngài, cũng là thiếp của con. Nhưng thiếp của con thì không có thân phận về đây……” So với sự lãnh đạm của bà ta thì Uông Vĩnh Chiêu càng hờ hững, “Nếu nàng ta trở về thì đám người trong hậu viện kia của con cũng đều đòi tới, vậy mẫu thân định sắp xếp cho bọn họ ở đâu?”

“Sân trước kia ngươi ở chẳng nhẽ không đủ chỗ?”

“Chỗ đó đã cho Vĩnh Trọng, mẫu thân muốn để thiếp của con ở trong sân với chú em chắc?”

“Nàng là biểu muội của ngươi,” Uông Hàn thị nghe được lời này thì hếch mặt lên, nước mắt doanh tròng nhìn Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngươi còn muốn khinh nhục mẫu thân và biểu muội của ngươi đến tình cảnh nào thì mới cam tâm đây? Ta sinh ra và nuôi dưỡng ngươi, còn nàng cầm kim đến mười ngón tay đều có lỗ kim cũng muốn làm quần áo cho ngươi, những cái này ngươi đều quên hết rồi sao?”

Bà ta vươn tay, run rẩy mà chỉ vào Trương Tiểu Oản nãy giờ không nói một lời, “Ngươi vì nữ nhân này mà tính toán lục thân không nhận hả?”

“Mẫu thân mệt mỏi rồi.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn bà ta một cái sau đó quay mặt nói với Uông Quan Kỳ, “Phụ thân, gọi nha hoàn tới đỡ mẫu thân đi nghỉ đi thôi.”

“Người đâu.” Uông Quan Kỳ nghiêm mặt cao giọng gọi người.

Cạnh cửa có hai bà tử tiến vào đỡ Uông Hàn thị lên. Uông Hàn thị không tránh thoát được bọn họ thì cười lạnh ra tiếng với hai cha con, “Nếu các người không đồng ý với ta thì ta sẽ cho các ngươi đẹp mặt. Trừ phi các người có thể trói ta cả đời nếu không 30 ta không thể chết thì sẽ chết mùng một cho các người xem. Uông Quan Kỳ, cái đồ không có lương tâm nhà ông còn cho rằng ta sợ ông sao? Hôm nào đó ta sẽ chết trong viện của ả kỹ nữ kia của ông để xem người trong thiên hạ nói ông thế nào!”

“À?” Uông Quan Kỳ nghe thấy thế thì xoa râu, đạm nhiên nói, “Phải không?”

Nói xong ông ta nhìn mặt con trai cả, thấy hắn không có biểu tình gì thì mắt cũng rũ xuống nói với hai bà tử kia, “Buông phu nhân ra.”

Theo sau ông ta nhàn nhạt nói với Uông Hàn thị, “Muốn chết thì bà đi chết đi, ác phụ như bà nghĩ thế nào cũng không xứng được vào phần mộ tổ tiên của Uông gia. Đến lúc đó ta sẽ gọi người nhà mẹ đẻ của bà tới nhặt xác cho bà.”

Uông Hàn thị vừa nghe xong thì không thể tưởng tượng mà “Ha” cười một tiếng, ngay sau đó bà ta vọt đến chỗ Uông Quan Kỳ, hung hăng nắm tóc của ông ta mà đánh, miệng gào thét, “Ta đánh chết cái đồ không biết xấu hổ ông. Ông là vô nhân tính, ông đã quên những năm đó là ai khổ sở giúp ông quản gia rồi sao? Chuyện năm đó ông đã quên hết rồi hả……”

Uông Quan Kỳ tuổi già, rốt cuộc không còn nhanh nhẹn như năm đó nên cũng bị bà ta đánh vài cái mới tránh thoát được. Ông ta đẩy bà vợ của mình ra, lúc đang muốn giơ tay đánh bà ta thì lại bị người khác chặn lại. Ông ta quay đầu vừa thấy là Uông Vĩnh Chiêu thì tức khắc cảm thấy quẫn bách nói với hắn, “Ngươi nhìn bà ta xem, có khác gì điên không……”

Lúc này Uông Hàn thị quỳ rạp trên mặt đất bi thống khóc lóc. Vừa nghe thấy ông ta nói chuyện thì bà ta càng khóc lóc thống khổ hơn, tiếng gào khóc vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này, thân thể của bà ta run lên, Uông Vĩnh Chiêu buông tay cha mình, nhíu mày xoay người ôm Uông Hàn thị lên.

“Con đi mời đại phu.” Trương Tiểu Oản hành lễ với bọn họ sau đó chạy chậm ra ngoài.

Sau một lát nàng cũng coi như làm người tốt một lần mà cho người đưa Vân di nương đến.

“Bà ta sẽ không cảm ơn ngươi đâu.” Uông Vĩnh Chiêu đi ra ngoài tìm nàng thấy nàng dặn dò người làm thì nhàn nhạt nói một câu này.

“Ta cũng chỉ làm hết sức.” Trương Tiểu Oản cũng nhàn nhạt trả lời. Nàng cũng không cần Uông Hàn thị phải cảm ơn mình mà chỉ làm việc mình nên làm. Giống như lúc trước nàng gọi tân di nương của Uông Quan Kỳ tới cho bà ta xả giận. Nàng chỉ luân thuận thế mà làm những việc mình có thể. Ngày sau nếu Uông Hàn thị dám cắn nàng thì nàng cũng sẽ phản kích không chút nương tay.

Chút đồng tình hiện nay cũng chỉ vì nàng nguyện ý, ngày nào đó phải tàn nhẫn thì nàng cũng sẽ không thua kém ai.

*******

Tết
năm nay Uông phủ trải qua trong gà bay chó sủa. Lão phu nhân ở hậu viện liều mạng lăn lộn, Uông Dư thị mệt đến nỗi phấn cũng không lấn át được tiều tụy trên mặt. Đến mùng hai năm mới Uông Vĩnh Chiêu muốn mang Trương Tiểu Oản hồi phủ Thượng Thư. Bởi vì Vân di nương muốn ở lại nên Uông Vĩnh Chiêu cũng đồng ý, trước khi Trương Tiểu Oản đi đã gọi Uông Dư thị tới trong phòng nói chuyện với nàng một hồi.

“Ngồi đi.” Đợi Uông Dư thị vừa tiến đến Trương Tiểu Oản cũng không để nàng ta hành lễ mà bảo ngồi xuống.

“Đại tẩu.” Uông Dư thị cười rồi ngồi xuống bên người nàng.

Trương Tiểu Oản nhìn kỹ mặt nàng ta sau đó quay đầu nói với bà tử trẻ tuổi đi cùng, “Đi lấy hai cây sâm lại đây.”

Bà tử trẻ tuổi này chính là Bình bà tử, năm nay 40 tuổi. Đây là người Trương Tiểu Oản tự tìm để hầu hạ mình thế nên tự nhiên biết tính nàng. Sau khi mang hộp sâm tới bà ta đi ra cửa đóng lại rồi canh giữ ở bên ngoài.

“Hai cây sâm này một cây trăm năm muội giữ lấy lúc nào cần thì dùng, còn cây này 20 năm muội để cho chính muội ăn.” Trương Tiểu Oản mở nhân sâm ra cho nàng kia xem.

Uông Dư thị thấy được thì lập tức muốn đứng dậy hành lễ nhưng lại bị Trương Tiểu Oản lôi kéo ngồi xuống.

“Phía trước đã hành lễ tới lui rồi, muội cũng đừng khách khí với ta làm gì,” Trương Tiểu Oản nhàn nhạt nói, lại lấy ra túi tiền của mình dặn, “Chỗ này có hai mươi tờ ngân phiếu 100 lượng bạc. Đây là ta lén cho muội, cứ cầm lấy mà dùng cho mình.”

“Cho muội làm gì?” Uông Dư thị rũ mắt, miễn cưỡng mà cười cười.

“Trong nhà mọi sự đều cần muội lo lắng,” Trương Tiểu Oản cầm ngân phiếu nhét vào tay áo nàng ta, miệng không nhanh không chậm nói, “Chuyện đệ đệ nhà mẹ đẻ của muội ta cũng đã hỏi qua đại lão gia. Ngài ấy nói vấn đề cũng không lớn lắm, nếu hắn chịu thì có thể đi Giang nam làm huyện quan cũng được. Còn nếu muốn có thể ở trong kinh làm một chức quan nhỏ. Việc này muội thương lượng với người nhà mẹ đẻ, khi nào có quyết định thì bảo Vĩnh Trọng đi gặp đại ca hắn thương lượng.”

“Này……” Uông Dư thị thất thanh nói, “Sao lại phiền ngài phải lo lắng rồi?”

“Muội nên được,” Trương Tiểu Oản cầm khăn xoa xoa phấn lộ trên mặt của nàng ta, nhàn nhạt nói, “Muội thay ta chưởng quản nhiều năm, công lao và khổ lao đều có mà ta cũng chẳng có gì tốt cho muội. Ta chỉ có thể làm chút việc này, ngày sau mọi việc vẫn phải nhờ muội chăm lo.”

Uông Dư thị quản gia mấy năm nay chưa từng gây thêm cho nàng phiền toái gì. Trương Tiểu Oản tự nhiên cũng phân cho nàng ta phần nàng ta đáng được hưởng. Đây cũng coi như xứng đáng.

“Đây vốn là việc muội nên quản,” Uông Dư thị đỏ mắt, nhịn rồi lại nhịn mới không khóc mà nói tiếp, “Nói đến cũng nhờ ngài đau lòng ta, thay ta suy nghĩ ít nhiều.” Dứt lời nàng ta nhớ tới những chua xót, tủi thân trong lòng thì vẫn không nhịn được khóc lên.

Trương Tiểu Oản khẽ thở dài, vươn tay vỗ vỗ mu bàn tay của nàng ta. Lúc này bà tử ở cạnh cửa nói Tiểu Sơn tới mời nàng hồi phủ. Nàng đứng dậy, sửa sang lại xiêm y rồi chuẩn bị đi về.

Chờ về đến trong phủ thì lại bận rộn một hồi. Quà đáp lễ của Uông phủ đều do Uông Vĩnh Chiêu bảo nàng chuẩn bị. Trong lòng Trương Tiểu Oản biết được hắn đang ghen tị chuyện nàng làm cho Hoài Thiện nên cũng muốn giống thế. Nàng cũng chẳng biết phải làm sao mà chỉ có thể tận lực.

Qua ngày mùng hai tới mùng ba Trương Tiểu Oản muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến. Nàng nói chuyện này với Uông Vĩnh Chiêu nhưng nàng chỉ vừa mới nhắc đến thì hắn đã cáu nhặng lên. Hắn cả giận nói, “Mấy ngày nay ta thật sự bận rộn, chuyện trong nhà này cũng đều phải có ngươi quản. Nếu ngươi đi rồi thì ai tới quản?”

Người Trương gia đã nhiều lần đưa tin tới mà Trương Tiểu Oản cũng đã đồng ý tới trong cốc ở hai ngày. Hiện tại một nhà già trẻ đều ngóng trông nàng về nhà, Trương Tiểu Oản vốn không muốn làm cho bọn họ thất vọng nên hiện nay thấy Uông Vĩnh Chiêu tức giận thì nàng vẫn ôn nhu trấn an hắn, “Đi một ngày rồi ta lại về, chuyện rong nhà đã có Thính quản gia nhìn giúp ta rồi.”

“Trên đường đi cũng phải mất năm sáu ngày.” Uông Vĩnh Chiêu liếc xéo nàng một cái.

“Thế này……” Thấy hắn rất tích cực phản đối, Trương Tiểu Oản nhẹ nhíu mày sau đó hòa nhã nói, “Thời gian quả thực dài, hay ngài cũng đang rảnh rỗi thì cùng ta đi về một chuyến?”

Được lời này của nàng Uông Vĩnh Chiêu lập tức vui vẻ. Lúc này trước mặt hắn đã được đổi một bộ bát đũa mới, hắn còn gắp cho nàng hai đũa đồ ăn thúc giục, “Ăn nhiều một chút.”

Trương Tiểu Oản cười cười rồi không nói gì nữa. Buổi tối hôm đó vì vui vẻ nên Uông Vĩnh Chiêu lại lăn lộn một lần, mãi tới khi nàng ôm lấy lưng hắn nói chút lời ngon tiếng ngọt thì mới dỗ được hắn buông tha nàng. Nhưng hắn vẫn dán lấy mặt nàng mới chịu ngủ.

Cuộc sống này đối với Uông Vĩnh Chiêu quả thật quá tốt, phu nhân ôn nhu khéo léo, con nhỏ ngoan ngoãn thông tuệ. Lúc nhìn thấy Tĩnh Hoàng cả người mỏi mệt già nua thì Uông Vĩnh Chiêu càng vừa lòng với phụ nhân giỏi chiều lòng người khác của nhà mình.

Ngày này sau khi tan triều hắn bị hoàng đế gọi lại, nói mãi mới có thể đẩy được việc khó hoàng đế giao cho hắn sang cho người khác. Đúng lúc này đại thái giám ở bên ngoài cao giọng hô, “Khởi bẩm Hoàng Thượng, nô tài có việc muốn báo.”

“Vào đi.” Tĩnh Hoàng quét mắt nhìn Uông Vĩnh Chiêu sau đó giương giọng nói.

Đại thái giám vào cửa hành lễ với hoàng đế xong mới thi lễ với Uông Vĩnh Chiêu rồi liếc hắn một cái đầy thâm ý sau đó mới nói với hoàng đế ngồi trên bảo tọa, “Là đệ đệ của Uông đại nhân tới báo nói là Uông Thượng Thư phu nhân mang theo bà tử và nha hoàn đi qua cầu Vĩnh Định thì bị người ta đẩy vào trong sông, hiện tại không tìm được người.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện