Bên này Hoài Mộ ngủ trưa đã tỉnh nên tiến đến thỉnh an Trương Tiểu Oản rồi lại đi học bài. Trương Tiểu Oản hơi do dự một hồi rồi dắt hắn đi xin tiên sinh nghỉ.
Chân tiên sinh mê rượu, lúc này được Trương Tiểu Oản đưa tới cho một bình rượu thuốc hảo hạng thì vỗ về chòm râu làm bộ làm tịch suy tư một hồi rồi gật đầu. Hoài Mộ mừng tới mức vài tiên sinh những hai lần, miệng nói, “Tạ tiên sinh yêu thương, đa tạ tiên sinh.”
Chân tiên sinh cười đến đôi mắt hơi hơi nheo lại, hòa ái mà nói với hắn, “Đi đi, buổi tối trở về thì lại cùng tiên sinh học vài chữ.”
“Vâng, học sinh biết!” Hoài Mộ lại vái một cái nữa rồi mới duỗi tay cho Trương Tiểu Oản dắt và đi theo nàng đi ra ngoài.
Đi được vài bước Trương Tiểu Oản hỏi hắn, “Cần mẫu thân bế không?”
“Không cần.” Hoài Mộ nghiêm túc mà lắc lắc đầu nhỏ.
Trương Tiểu Oản biết Uông Vĩnh Chiêu đã dạy hắn không thể lại để người khác bế tới bế lui nên cũng kệ hắn, chỉ dắt tay hắn đi ra ngoài, lên xe ngựa. Ở bên trong xe Hoài Mộ biết được Hồ đại thúc lợi hại kia có thêm một con trai và một con gái thì tò mò hỏi, “Lại lợi hại tới bực này sao?”
“Đúng thế đó.” Trương Tiểu Oản cười gật đầu nói.
“Mẫu thân, nếu ngài sinh thì nên thêm 2 đệ đệ hay một đệ đệ và một muội muội như Hồ thẩm thẩm mới tốt?” Hoài Mộ vặn ngón tay tính toán.
Trương Tiểu Oản nghe thế thì hơi sửng sốt một chút sau đó cười nói với hắn, “Cái này còn không biết đâu.”
“Vẫn là hai đệ đệ đi,” Hoài Mộ nhìn mẹ mình, cực kỳ nghiêm túc nói, “Phụ thân nói nếu được hai đệ đệ nữa thì tốt, một văn một võ, một lần xong việc luôn.”
Trương Tiểu Oản không ngờ Uông Vĩnh Chiêu lại nói loại lời này với Hoài Mộ vì thế nàng nhất thời á khẩu không trả lời được. Sao chuyện này hắn cũng nói với Hoài Mộ chứ?
Đi Hồ gia thôn tặng trứng gà và vải dệt nhưng Trương Tiểu Oản cũng được một sọt trứng gà đỏ mang về. Ở nông thôn có phong tục nhà nào có bà đẻ thì sẽ tặng trứng gà đỏ, ai ăn được trứng gà này thì sẽ dính nhiều phúc khí. Nếu là nữ nhân thì càng toót, năm sau chắc chắn cũng có thể sinh được một đứa con trai trắng trẻo mập mạp tiểu tử.
Có lẽ Hồ Cửu Đao cũng biết tâm tư của Thượng Thư đại nhân nên lúc nàng về hắn còn cho nàng một sọt trứng gà đỏ nho nhỏ mang theo xe. Trương Tiểu Oản nhìn thấy thì không nhịn được lắc đầu, vậy mà Hồ Cửu Đao còn cười hắc hắc với nàng. Trương Tiểu Oản cũng chỉ khẽ thở dài, bất đắc dĩ mà cười một chút rồi từ biệt hắn.
Tới nhà cũng đã là buổi chiều tối, Uông Vĩnh Chiêu đã về nhà, dang ngồi ở bàn chỗ cửa hiên uống rượu giải sầu. Trương Tiểu Oản tiến vào viện đã thấy hắn uống rượu, đồ ăn trên bàn nhìn cũng nguội lạnh. Nàng nhét Hoài Mộ vào trong ngực hắn sau đó vén tay áo đi tới phòng bếp.
Sau lưng Uông Vĩnh Chiêu không thoải mái mà mắng nàng, “Không quy không củ.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì dừng chân sau đó quay đầu vén áo hành lễ với hắn coi như bổ sung. Hành động này của nàng khiến Uông Vĩnh Chiêu tức giận đến đen thui mặt. Trương Tiểu Oản không chờ hắn mở miệng đã mỉm cười hòa nhã nói với hắn, “Ta đi phòng bếp làm cho ngài hai món đồ nóng, một lát Bình bà tử sẽ cùng nha hoàn mang đồ lặt vặt vào, ngài giúp ta nhìn xem trứng gà Hồ gia cho thì phải để ở đâu.”
Sau khi tìm việc cho Uông Vĩnh Chiêu làm, Trương Tiểu Oản lại hành lễ rồi quay đầu đi về phía phòng bếp không quay đầu lại.
Xào hai món ăn không mất bao lâu, nhưng thịt buổi sáng mua lúc này đã không còn tươi. Trương Tiểu Oản xé thịt và cá ra trụng qua nước sôi sau đó bỏ thêm ớt mài nhỏ, động phộng cùng hạt mè, tưới dầu nóng lên làm một món đồ nhắm.
Lúc nàng bưng đồ ăn tới Hoài Mộ đã nuốt nước miếng múa may tay nhỏ nói, “Mẫu thân ôm con một cái.”
Trương Tiểu Oản nở nụ cười bưng mâm đồ ăn qua sau đó đón lấy hắn rồi nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Nhân lúc còn nóng ngài ăn lót dạ đi.”
Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn nàng một cái, không nói một lời mà cầm lấy đũa ăn một miếng. Có lẽ nếm ra hương vị nên hắn duỗi đũa gắp ít thịt băm không có ớt đút cho Hoài Mộ lúc này đang há mồm chờ.
“Phụ thân……” Ăn xong một miếng Hoài Mộ lại há miệng đòi, Uông Vĩnh Chiêu cũng đút cho hắn. Biểu tình hờ hững ngày thường lúc này hòa hoãn lại, có thêm vài phần ôn nhu.
“Ngài ăn xong hẵng đút cho hắn.” Trương Tiểu Oản cầm một đôi đũa khác cười nói với hắn.
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu mới gật đầu ăn thêm vài đũa, đợi Trương Tiểu Oản đổ rượu lạnh trong ly của hắn đi, đổ rượu vàng đã hâm nóng vào thì hắn mới cầm ly rượu uống một ngụm.
Lúc này Bình bà tử đem đồ lặt vặt mang về cất xong mới mang sọt trứng gà đỏ tới, hành lễ rồi nhỏ giọng hỏi Trương Tiểu Oản, “Phu nhân, sọt này phải đặt ở đâu đây?”
“Đặt ở gian ngoài phòng ngủ đi.” Người nói lời này không phải Trương Tiểu Oản mà là Uông Vĩnh Chiêu.
Được phân phó, Bình bà tử thi lễ rồi lui xuống. Trương Tiểu Oản rũ mắt đút cho Hoài Mộ ăn, miệng cười cười không nói lời nào.
Nhưng Hoài Mộ ở trong lòng Trương Tiểu Oản nhìn nhìn người mình sau đó lại nhìn cái sọt trong tay Bình bà tử. Lúc này hắn mới quay đầu nói với cha mình, “Phụ thân, hôm nay con đi Hồ gia thăm tiểu đệ và tiểu muội. Tiểu đệ đệ lớn lên nhăn dúm dó, không đẹp lắm nhưng tiểu muội lại đẹp, khuôn mặt trắng hồng hồng. Phụ thân và mẫu thân vẫn nên sinh thêm hai muội muội đi, trong nhà có con và Lão Hổ ca ca rồi. Có muội muội sẽ tốt, con sẽ làm một nhị ca tốt.”
Hắn lắc lư trong lòng Trương Tiểu Oản mà nói một đống rõ nhiều, bộ dáng nho nhỏ thật xinh đẹp. Trương Tiểu Oản nhìn hắn nói mà nở nụ cười, còn Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì ngơ ngẩn đến không nói lời nào.
May mà Hoài Mộ không phải đứa nhỏ hỏi là phải nghe được câu trả lời. Hắn nói xong lại đi tóm tay Trương Tiểu Oản
để nàng tiếp tục gắp thịt băm cho hắn ăn. Lúc này Uông Vĩnh Chiêu cau mày, Trương Tiểu Oản không dấu vết mà quét mắt nhìn hắn một cái sau đó không lên tiếng mà chỉ lo chăm sóc Hoài Mộ.
Đợi tới đêm đi ngủ, Uông Vĩnh Chiêu lại kéo nàng nằm lên người mình sau đó nói với nàng, “Khuê nữ không tốt, vẫn nên sinh nhi tử mới được.”
“Khuê nữ có gì không tốt?” Trương Tiểu Oản ở Hồ gia cùng người ta hàn huyên non nửa ngày, lại theo Hoài Mộ nói chuyện một đường, trả lời đủ loại vấn đề của hắn nên hiện nay đã có chút mệt mỏi. Nàng lén lút ngáp một cái, lười biếng hỏi.
Uông Vĩnh Chiêu ôm nàng thả lỏng thân thể, xụ mặt nói, “Khuê nữ sẽ lớn lên, gả ra ngoài là con người khác. Thật vất vả sinh con ra còn cho người khác là sao? Đó chẳng phải tức chết sao?”
“Hoài Mộ muốn muội muội.” Trương Tiểu Oản nhẹn vén tóc rũ trên ngực hắn, miệng nhàn nhạt nói.
“Việc này ta sẽ nói với hắn, ngươi không cần quản.” Uông Vĩnh Chiêu dứt lời thì xoay người một cái đè nàng bên dưới.
Trương Tiểu Oản quàng tay qua cổ hắn, giọng mang theo mệt mỏi nói, “Ta mệt thật sự, ngài để ta ngủ thôi. Sáng mai ta còn phải rời giường nấu cháo cho ngài và Hoài Mộ.”
“Chuyện hạ nhân làm được thì không cần ngày ngày đều tự làm.”
Uông Vĩnh Chiêu vẫn ương ngạnh muốn làm nhưng được một nửa lại thấy người bên dưới đỏ hồng mặt thở dốc, mắt nhắm lại như đang cố chịu đựng vì thế hắn cũng nhanh chóng kết thúc.
“Ngủ đi.” An tĩnh một lát hắn mới lấy khăn vải lau người cho nàng và mình rồi ôm người vào lòng mở miệng nói.
Hắn vừa nói lời này thì phụ nhân lớn mật kia cũng yên tâm gục đầu xuống ngủ say. Cái này khiến Uông Vĩnh Chiêu trừng mắt nhìn nóc giường một hồi lâu sau đó lại vùi đầu trong tóc nàng rồi mới có thể đè tức giận xuống. Lúc này hắn cũng buồn ngủ nên tì cằm lên đầu nàng, sau đó ôm nàng yên lặng ngủ mất.
*******
Tháng bảy năm đó Hoài Thiện gửi về phong thư thứ hai, phong thư này cách lá thư trước 3 tháng. Sau khi nhận được tin Uông Vĩnh Chiêu đưa cho nàng xem. Lúc này nàng mới biết người của triều Hạ quả thật đối nghịch với người của Đại Phượng triều như nước với lửa. Ở biên cương hai bên còn có thông thương lui tới nhưng càng đi về phía bắc thì nỗi hận với người Đại Phượng triều càng lớn. Bọn họ vừa thấy binh lính Đại Phượng triều thì mặc kệ là đứa nhỏ hay lão già bảy mươi đều liều mạng xông lên vì nước báo thù.
Càng miễn bàn đến chuyện bọn họ còn giúp đỡ đám phản quân đối phó với quân đội Đại Phượng triều. Chỉ cần vừa đuổi theo tới chỗ dân ở thì đám phản quân sẽ được các nhà chứa chấp, cho dù giết hết thì cũng chẳng có ai giao người ra.
Những việc này Hoài Thiện đều nói cực kỳ rõ ràng ở trong thư, hắn còn viết: Cừu hận này sẽ nấp trong lòng bọn họ đến thiên thu vạn đại, Vương thượng của người Hạ trước đó vài ngày đi thần miếu. Trên đường bá tánh ném đá vào hắn một đường nhưng hắn chẳng nói lời nào. Ngài nói xem một người như thế sẽ vĩnh viễn thần phục Đại Phượng triều hay sao?
“Ngài nói xem?” Xem tin xong Trương Tiểu Oản ngẩng đầu hỏi Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thì nhếch miệng cười lãnh khốc nói, “Ta và người Hạ đánh ba mươi năm cũng chưa từng giết lui được bọn họ. Ngươi nói xem loại người này có thể chân chính thuần phục không?”
Hắn không chờ Trương Tiểu Oản trả lời đã hếch cằm, lạnh lùng cao ngạo nói, “Bọn họ vĩnh viễn sẽ không thuần phục, một vương triều thiện chiến như thế trừ phi giết hết thì mới khiến bọn họ không thể báo thù.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì trầm mặc, Uông Vĩnh Chiêu thấy nàng im lặng thì vươn tay nâng cằm nàng lên, nói với nàng, “Không cần lo lắng tương lai của phủ chúng ta ngày sau, ta đều đã có an bài.”
Trương Tiểu Oản ngẩng đầu nhìn hắn nhưng dù nàng nhìn cẩn thận thì vẫn không nhìn ra được gì từ mặt Uông Vĩnh Chiêu. Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên nàng nhìn không thấu hắn. Nàng cũng biết lúc này không thể hỏi cái gì, vì thế chỉ gật đầu, cười khổ nói, “Đã biết.”
“Ừ.” Đối với sự ôn nhu của nàng Uông Vĩnh Chiêu rất là vừa lòng, hắn duỗi tay sờ sờ bụng nàng, đến nửa ngày hắn mới từ từ nói, “Ngươi cứ yên tâm sinh đứa nhỏ, ta sẽ bảo hộ bọn chúng bình an phú quý.”
Trương Tiểu Oản liếc hắn một cái, lại nhìn nhìn bụng mình sau đó bất đắc dĩ nói với hắn, “Lão gia, bụng ta hình như……”
Lời kế tiếp nàng chưa nói xong thì đã bị Uông Vĩnh Chiêu híp mắt nhìn cảnh cáo khiến nàng lập tức ngậm miệng.
Nàng cúi đầu nhìn cái bụng bình thản của mình, hiện tại nàng bị Uông Vĩnh Chiêu ngày đêm tra tấn như thế nên cũng nghĩ nếu bây giờ có thai cũng không phải chuyện gì xấu.