Uông Hoài Thiện đã tới nên tiền viện lúc nào cũng náo nhiệt khách khứa. Người đến người đi đều có chuyện để nói nhưng hai cha con nhà này không nói gì với nàng, cha con Thính quản gia cũng không nói gì với nàng. Bình bà tử cũng ngẫu nhiên hỏi thăm được tin tức nên báo cho nàng một hai để trong lòng Trương Tiểu Oản nhiều ít cũng có tính toán.
Đoạn thời gian này những người lui tới đưa nữ nhân cho cha con họ thật nhiều. Có lẽ ở chỗ này chẳng có ai nhiều tiền hơn nhà nàng nên người ta đành đưa nữ nhân.
Hai cha con Uông gia lại vội vàng chuyện rời núi, thường cùng nhau đi lại cùng nhau về. Sáng sớm nay lúc bọn họ ăn sáng xong thì lại cùng đi, Uông Hoài Mộ có chút ảm đạm, lặng lẽ nói với Trương Tiểu Oản, “Phụ thân thấy con vô dụng nên không thích con phải không?”
Trương Tiểu Oản nghe được thì bật cười, duỗi tay muốn ôm hắn lại bị Bình bà tử kéo tay nên nàng mới nhớ tới mình hiện tại không tiện. Nàng kéo tay hắn cùng ngồi xuống ghế dựa sau đó cúi đầu hỏi hắn, “Con đã bao giờ thấy phụ thân không thích con chưa?”
Uông Hoài Mộ nghĩ lại nghĩ, nhớ ra tối qua cha hắn còn nhớ mang về cho hắn tượng đất nhỏ thì lập tức lắc đầu. Hắn dựa sát vào mẹ mình, nhỏ giọng thở dài nói, “Con chỉ muốn mình hữu dụng hơn một chút.”
“Vậy con phải cùng tiên sinh học cho tốt, lại phải nghe lời cha nói, đó mới là hữu dụng. Trẻ con bên ngoài cũng chẳng có ai hữu dụng được như con.” Trương Tiểu Oản ôm hắn, mỉm cười mềm mại giảng cho hắn.
Uông Hoài Mộ nghe xong thì lập tức yên tâm nhoẻn miệng cười. Hắn nhảy khỏi ghế, không dính nàng như mọi ngày nữa mà duỗi tay hành lễ với nàng nói, “Hài nhi đã biết, mẫu thân, hai nhi lập tức đi đọc sách với tiên sinh.”
Dứt lời hắn chạy ra cửa, Trương Tiểu Oản ở phía sau cười nhìn hắn rời đi, Bình bà tử thì ở đuổi theo dặn, “Nhị công tử, cẩn thận một chút, đừng để bị ngã.”
*****
Lúc này là giữa tháng 7, Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ mang theo thương đội của mình tới. Cả đoàn ngừoi được Uông gia quân đưa tới chỗ nghỉ chân rồi hai anh em đánh hai xe ngựa đồ lặt vặt tới phủ Tiết Độ Sứ.
Lúc bọn họ dọn đồ xuống, Trương Tiểu Oản để Bình bà tử đỡ mình tới. Nàng đỡ eo, ở một bên nhìn hai đứa em trai của mình chỉ dẫn cho Đại Trọng mấy thứ lặt vặt họ mang tới phải xử lý thế nào.
Lần này bọn họ mang nhiều hàng khô, đều là thịt cá, đồ ăn linh tinh. Sau khi nói với quản gia, Trương Tiểu Đệ mới nâng một sọt trái cây chín đỏ xuống. Trương Tiểu Bảo cũng giúp đỡ mang qua, sau đó hai anh em đi tới bên người nàng. Trương Tiểu Bảo vui vẻ nói với nàng, “Đại tỷ, vốn bọn đệ mang trái xanh tới nhưng đường xa quá nên đã chín đỏ, may chưa nẫu, tỷ ăn nhiều vào nhé, cũng coi như tươi mới.”
Lúc này Trương Tiểu Đệ lau lau tay lên người rồi đi tới đỡ nàng, đôi mắt nhìn bụng nàng một cái.
“Các đệ biết sao?” Trương Tiểu Oản cầm khăn lau mồ hôi cho hắn rồi hỏi.
“Biết được, tỷ mang thai hai tháng rồi, nhưng người trong nhà sợ là cũng chưa nhận được tin nên chắc chưa biết.” Trương Tiểu Đệ gật đầu, chậm rãi nói.
“Đại Trọng, gọi hai hộ vệ tới nâng cho ta sọt hoa quả này tới hậu viện.” Trương Tiểu Oản gọi Đại Trọng một tiếng rồi lại bảo Trương Tiểu Bảo cùng đi, cả đám đi về chủ viện.
“Trong nhà tốt không?” Trương Tiểu Oản đi được vài bước đã hỏi.
“Tốt, phụ thân và mẫu thân đều khỏe, hiện nay cũng không phải làm gì. Thê tử của đệ và thê tử của Tiểu Đệ đều chăm sóc bọn họ, tỷ cứ yên tâm.”
“Vậy là tốt rồi, bọn nhỏ đâu?”
“Đều tốt, bọn chúng học với Hồ tiên sinh, lúc về nhà Mạnh tiên sinh cũng sẽ dạy vài câu nhưng Bình Nhi có chút nghịch ngợm, phải để mẫu thân hắn lấy gậy đánh mới nghe.” Trương Tiểu Bảo nói đến đây thì nở nụ cười.
“Bình Nhi là nghịch ngợm nhất……” Trương Tiểu Đệ cũng bổ sung một câu này, “Còn đánh Côn Nhi khóc.”
“Thế thì phải dạy dỗ.” Trương Tiểu Oản nói đến đây thì lắc đầu nói với Trương Tiểu Bảo, “Côn Nhi là đệ đệ, Bình Nhi là đại ca, phải dạy hắn yêu quý đệ đệ và muội muội một chút.”
“Ai, đệ đã biết.” Trương Tiểu Bảo ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, cũng đi tới đỡ nàng.
Trương Tiểu Oản bị hai anh em đỡ thì không nhịn được cười nói, “Được rồi, có một người là được rồi, lại thêm một người nữa thì ta chẳng cần đi nữa.”
“Đứa nhỏ có ngoan không?” Trương Tiểu Đệ nhìn bụng chị mình, mặt mày có chút sầu lo.
“Rất tốt.” Trương Tiểu Oản cười gật đầu, mặt mày bình yên.
“Vậy là tốt rồi.” Hai anh em lúc này trăm miệng một lời nói.
Trương Tiểu Oản nghe được thì cười ra tiếng, trong ánh mắt tràn đầy vui mừng.
*****
Chuyện anh em họ Trương đến Uông Hoài Thiện nghe thấy trên đường đi về. Vừa vào tới hậu viện hhắn đã gọi ầm lên, “Đại cữu cữu, Nhị cữu cữu.”
Trương Tiểu Bảo đã sớm chờ ở cửa, ánh mắt nhìn thấy Uông Hoài Thiện thì trợn mắt há hốc mồm, “Đã cao thế này rồi sao, Đại cữu cữu cõng cháu không được nữa rồi.”
Uông Hoài Thiện nghe thế thì phì cười, lại một phen ôm Trương Tiểu Bảo lên khiến Trương Tiểu Bảo sợ tới mức liên thanh nói, “Không được, không được.”
“Qua mấy năm nữa đến lượt cháu cõng ngài rồi, sao có thể để ngài cứ cõng cháu chứ?” Uông Hoài Thiện buông Trương Tiểu Bảo ra sau đó vui sướng gọi Trương Tiểu Đệ lúc này đang cười không khép miệng lại được, “Nhị cữu cữu.”
“Ai……” Trương Tiểu Đệ hô to một tiếng, lại móc từ trong ngực ra một túi tiền cũ, lấy từ bên trong ra một cái bùa bình an bằng vàng nói, “Mau tới cầm, đây là ta đã đặt lễ trước mặt Phật tổ, mang vào sẽ bình an.”
Trương Tiểu Bảo nghe thấy em trai mình nói năng khó hiểu thì không khỏi lắc đầu, nói thêm với Uông Hoài Thiện, “Đây là chúng ta đã trì chú, đặt trước mặt Phật Tổ ở một ngôi chùa nổi danh. Trụ trì sư phụ cầu kinh ba ngày mới được đặt trước mặt Phật, cháu đeo vào đi.”
“Lại có chuyện như vậy sao?” Uông Hoài Thiện vừa nghe thế thì đi tới trước mặt Trương Tiểu Đệ nhận lấy bùa bình an rồi gọi Trương Tiểu Oản một tiếng, “Mẫu thân mau tới đeo cho con.”
“Nhị cữu cữu vẫn giống trước kia, có vật gì tốt đều để cho cháu.” Uông Hoài Thiện vui mừng nói với Trương Tiểu Đệ, “Năm kia cháu cho người mang bàn tính nhỏ về cho ngài, ngài có nhận được không?”
“Ở đây,” Trương Tiểu Đệ lại không nhịn được vui vẻ, móc bàn tính bằng gỗ nho nhỏ trong ngực ra cho hắn xem, “Thứ tinh quý thế này mà cháu cũng tìm được cho ta.”
Trương Tiểu Bảo nghe được thì nhịn không được lại nói với Uông Hoài Thiện, “Lần sau cháu cũng đừng cho ta mấy thứ cổ quái nữa, cũng cho ta một cái bàn tính thế này đi.”
Trương Tiểu Đệ nhìn anh trai mình thèm nhỏ dãi cái bàn tính này đã lâu, lúc này hắn vội vàng cất ngay bàn tính và không nói gì.
“Úi giới, còn thế nữa.” Trương Tiểu Bảo không nhịn được oán trách, sau đó không cam lòng mách Trương Tiểu Oản, “Ngày thường đệ xin sờ một cái cũng không được, giờ hắn còn dám đề phòng đệ đó đại tỷ.”
Trương Tiểu Đệ nghe thế thì chậm rãi ngẩng đầu nhìn hắn một cái mới không nhanh không chậm nói, “Biết rồi, để trở về đệ sẽ cho huynh sờ một cái.”
Trương Tiểu Bảo nở nụ cười nói, “Đây là đệ nói đó.”
Thấy hai anh em chậm rãi nói chuyện, Trương Tiểu Oản cười lắc lắc đầu, vừa lúc liếc mắt thấy Uông Vĩnh Chiêu vào cửa, nàng lập tức gọi, “Lão gia đã trở lại sao?”
Anh em họ Trương lúc này mới phản ứng lại, hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu.
“Uông Đại nhân.”
“Uông Đại nhân.”
Hai người đều gọi “Uông Đại nhân” khiến Uông Vĩnh Chiêu
ngồi ở nhà chính mặt lạnh, cười cũng chẳng cười.
*****
Lúc chiều tối Uông Hoài Mộ tới hậu viện, anh em Trương gia thấy hắn thì mang hắn cùng chơi, để hắn nghịch mấy thứ đồ chơi họ mang tới. Chơi tới lúc ăn tối Uông Hoài Mộ còn cực kỳ luyến tiếc không muốn rời. Đợi ngồi vào bàn rồi hắn ngẩng đầu hỏi Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ thân, ăn xong có thể cho con chơi thêm một lúc không?”
“Bài vở làm xong chưa?” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt hỏi.
“Đã xong ạ, hôm nay tiên sinh nói con đọc văn chương rất là tốt.” Uông Hoài mộ lập tức lớn tiếng đáp.
“Vậy có thể chơi một lúc.”
“Đa tạ phụ thân.” Uông Hoài Mộ lập tức nâng tay, đứa nhỏ sắp 5 tuổi lúc này vái cha hắn một cái để cảm ơn.
Khóe miệng Uông Vĩnh Chiêu có tươi cười, gật đầu với hắn.
“Đại ca sẽ chơi với đệ, những thứ các cữu cữu đưa tới ta đều có thể chơi.” Uông Hoài Thiện ở bên cạnh nói thêm.
“Thật sao?” Hoài Mộ lập tức ngẩng đầu nhìn hắn.
“Thật.”
“Đêm nay con ngủ với Lão Hổ ca ca có được không?” Một câu này Uông Hoài Mộ hỏi Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản liếc mắt nhìn Uông Hoài Thiện một cái, thấy hắn cũng cười thì vui vẻ gật đầu nói, “Nếu không đánh nhau thì hai đứa có thể ngủ chung.”
“Hoài Mộ mới không đánh nhau với Lão Hổ ca ca đâu,” Uông Hoài Mộ vừa nghe mẹ hắn nói thế thì lập tức nghiêm túc lắc đâu nói, “Lão Hổ ca ca là huynh trưởng, Hoài Mộ đã hứa với mẫu thân sẽ kính trọng, bảo hộ đại ca. Hoài Mộ còn nhớ mà mẫu thân đã quên rồi.”
Trương Tiểu Oản không ngờ hắn lại trả lời như thế nên ngẩn ra. Lúc này Uông Hoài Thiện nghe được cũng sửng sốt, sau đó hắn bế Uông Hoài Mộ lên ngồi trên gối mình, che giấu lệ quang trong mắt sau đó cười nới với Hoài Mộ, “Vậy buổi tối đệ còn đá chăn không? Chớ có đá chăn của đại ca mới được.”
“A……” cái kẻ thích đá chăn là Uông Hoài Mộ nghe thấy thế thì choáng váng, không biết trả lời thế nào. Nhìn bộ dáng ngây ngốc của hắn Uông Hoài Thiện không nhịn được mừng rỡ cười, trong lòng lại có một niềm vui khác.
Đúng như mẹ hắn nói, trên đời này ngườii thân của hắn không chỉ có mình nàng mà còn có đứa em trai chảy chung dòng máu với hắn này. Đây là em trai hắn, hắn mới chỉ tới nửa tháng nhưng ngày nào đứa nhỏ cũng nhớ kỹ phải tới thỉnh an hắn. Uông Hoài Thiện biết Uông Vĩnh Chiêu yêu thương đứa nhỏ này thế nào nhưng lại không ngờ Uông Vĩnh Chiêu có thể kệ hai anh em bọn họ thân thiết, cũng để mặc mẹ hắn dạy Hoài Mộ kính yêu người anh trai là hắn.
Nghĩ đến lúc trước ở thôn Phiến Diệp Tử, Uông Vĩnh Chiêu một chân đá chết Cẩu Tử rồi ném hắn xuống đất, giờ chuyện đó nhưng một giấc mọng. Trước nay hắn chưa từng ngờ rằng nam nhân chưa từng để hắn vào mắt cho dù hắn biến thành Thiện Vương sẽ có một ngày tiếp nhận hắn.
Đáng tiếc phần cha con giữa hai người cũng chỉ có thể như thế. Uông Hoài Thiện biết mình hiện nay cũng tôn kính người cha này nhưng chung quy bọn họ cũng chẳng thể thân thiết.
Có điều không sao, mẹ hắn nói quá khứ ki chẳng thể quay lại, vì thế cũng chẳng cần phải nghĩ nhiều mà cứ làm theo lòng mình, chỉ cần thấy vui là được. Uông Hoài Thiện không quên được Cẩu Tử, cũng không quên được những năm tháng mẹ con họ phải chịu khinh nhục. Hiện nay vị phụ thân đại nhân này lui một bước thì hắn cũng lui một bước, cả đời này bọn họ cứ giữ thế này thôi.
Nghĩ lại thì lúc đó hắn cũng thương tâm, rất nhiều năm trước khi hắn còn chưa từng gặp qua cha mình, lại nghe nói ông ta là một tướng quân uy phong lẫm lẫm thì hắn còn trách, hận ông ta. Nhưng lúc bị đám bạn chơi cùng mắng hắn không cha thì hắn vẫn hy vọng người này có thể từ trên trời giáng xuống giống một vị anh hùng áp chế những kẻ dám bắt nạt và mắng hắn.
Sau đó tới biên cương đánh giặc, nghe đượ thanh danh lợi hại của ông ta hắn lại càng chán ghét. Ông ta càng lợi hại thì càng giống người cha trong mong tưởng của hắn, nhưng lúc đó bọn họ đã chẳng còn có thể chân chính là cha con.
Đến hôm nay, trong quang cảnh này hắn lại thấy mình thản nhiên hơn nhiều. Những gì đã mất ắt hẳn không phải của hắn, dũng cảm đối mặt với thực tại mới là phương pháp đúng nhất.
*****
Lúc ăn cơm Uông Hoài Thiện vẫn luôn cười đùa với Uông Hoài Mộ, hai anh em Trương gia thì quy củ ngồi bưng bát, mắt lại chỉ nhìn cháu trai nhà mình.
Lúc bọn họ ngồi xuống có vẻ câu nệ nhưng Uông Vĩnh Chiêu cũng chẳng mở miệng, sắc mặt cũng không khó coi nên bọn họ cũng chậm rãi thả lỏng mà ăn cơm. Sau khi ăn xong Trương Tiểu Oản sẽ giúp bọn hắn thêm cơm, mãi tới khi ăn không nổi nữa mới thôi.
Sau khi dùng bữa Trương Tiểu Oản đi trước ra cửa để dặn dò hạ nhân việc tối nay và sáng mai. Nàng nói được vài câu thì thấy người mệt đến hoảng hốt, thở cũng có chút khó khăn. Đợi dặn dò xong, bà tử cũng đều đã đi làm việc nàng mới quay đầu lại xem Uông Vĩnh Chiêu còn đang ngồi ở nhà chính cùng hai đứa em trai của nàng, còn hai đứa con nàng thì đang chơi đùa với nhau. Lúc này nàng một mình đi về phòng trước.
Vừa vào đến phòng ngủ thì tinh thần cũng không gượng được nữa, nàng cảm thấy không đi nổi. Lại đi chút nữa là tới phòng ngủ, lúc đến cửa ngách thông tới phòng trong nàng dựa vào cửa chậm rãi ngồi trên mặt đất, thở phì phò thật lớn.
Ngực nàng càng ngày càng khó chịu, thở hổn hển hồi lâu, hít vào thở ra một hồi nàng mới có thể bình ổn hô hấp, cả người cũng đổ đầy mồ hôi. Nàng móc khăn ra lau mồ hôi trên mặt, lại thở một hơi dài mới sờ sờ bụng lắc đầu cười khổ một tiếng sau đó đỡ khung cửa đứng lên.
Lúc này nàng đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp, quay đầu lại thì thấy Uông Vĩnh Chiêu đang đứng cạnh cửa ở gian ngoài. Mặt hắn tái nhợt, cả mắt là tơ máu, trên trán là mồ hôi chảy tới cằm. Trong khoảng thời gian ngắn Trương Tiểu Oản lại không phân rõ đó là mồ hôi hay nước mắt của hắn.