Đến chết Lưu Tĩnh vẫn nhớ mãi một ngày kia Hoàng Hậu gả cho mình. Lúc xốc voan đỏ lên nàng cắn môi cười với hắn. Trong ánh mắt kia có vui mừng và ái mộ nồng đậm.
Từ đây, ở trong lòng hắn, thiên hạ chẳng còn nữ tử nào mỹ lệ hơn nàng.
Diệp Nhu là con gái của Lại Bộ Thượng Thư, mẹ nàng thường mang nàng tới Trung Vương phủ chơi.
Có một ngày, Tĩnh thế tử bảy tuổi thả một con rắn độc vào chăn của sư gia trong phủ nên bị phạt, mặt âm trầm đứng ở trong viện. Nàng trộm nhìn hồi lâu rồi đi qua, ngồi xếp bằng trước người hắn, lấy từ trong ngực ra một cái kẹo mạch nha bọc trong khăn. Nàng cắn một miếng nhỏ sau đó nhét phần to còn lại vào miệng tiểu thế tử.
Ăn xong kẹo rồi gió thổi lên khiến nàng hơi lạnh. Nơi xa có nha hoàn gọi nàng, Diệp Nhu đứng lên, vốn định dùng khăn lau mặt cho hắn nhưng lại phát hiện khăn mình vừa dùng để gói kẹo. Vì thế nàng lấy ống tay áo nhón chân xoa xoa mặt cho hắn, như bà cụ non dặn hắn, “Huynh đừng bướng bỉnh, lần sau nếu thả rắn thì gọi muội tới. Muội sẽ thả giúp huynh sau đó muội về nhà, Vương gia sẽ không phạt muội.”
“Muội đi mau đi.” Lưu Tĩnh bất mãn vì nàng coi hắn như đứa nhỏ.
“Mai muội lại tới tìm huynh nhé.” Diệp Nhu xách váy chạy ra ngoài, đến cửa nàng lại quay đầu gọi hắn, “Tĩnh thế tử, huynh muốn ăn gì, mai muội mang cho huynh.”
Lưu Tĩnh nỗ lực nghĩ nghĩ nói, “Quả hồng.” Hắn thấy nàng thích ăn thứ kia, hắn luyện chữ một ngày thì nàng cũng có thể ngồi bên cạnh hắn gặm trái cây một ngày.
“Được.” Diệp Nhu đáp xong thì không quay đầu mà đi rồi.
Lưu Tĩnh nắm chặt hai tay trên đùi nhìn nàng biến mất.
“Chờ nàng lớn lên con cưới nàng nhé?” Phụ thân hắn là Trung Vương lúc này đứng bên người hắn cười nói.
“Được.” Lưu Tĩnh không chút suy nghĩ đáp. Hắn thích vị thơm ngọt trên người nàng.
Năm Lưu Tĩnh mười ba tuổi cha hắn là Trung Vương ở biên quan sống chết chưa biết. Hắn xin Hoàng Thượng cho đến biên quan tiếp ứng cho cha, Diệp Nhu mười một tuổi giúp hắn sắp xếp tay nải. Tiểu nương tử chưa qua cửa của hắn nói, “Huynh cứ từ từ, ta chờ huynh về cưới ta.”
“Nếu ta chết thì sao?”
“Cũng không sao,” Diệp nhu cười nói với hắn, “Ta sẽ vì huynh mà thủ cả đời, chờ ta tạ thế thì huynh tới cưới ta. Việc này không vội, huynh cứ đi cứu phụ thân trước đã.”
“Vậy cũng được.” Lưu Tĩnh cũng cảm thấy thắc mắc của mình thực râu ria, “Ta mà chết thì kiếp sau sẽ đến cưới muội.”
“Vâng.” Diệp Nhu lại nhét một bao hồng khô vào tay nải của hắn, thử vác lên vai nhưng lại thở dài nói, “Nặng quá, không thể mang quá nhiều được.”
Lưu Tĩnh không hiểu thở dài lúc đó của nàng.
Bảy năm sau hắn hồi triều, được làm quan lễ, muốn cưới nàng thì cha hắn bị hãm hại, cả nhà bị hạ ngục. Diệp Thượng Thư ở trước mặt hoàng đế phân rõ giới hạn với Trung Vương phủ. Hắn nghe nói nàng đập đầu vào cột nhà, thề sống chết không trả tín vật đính ước.
Hắn ra khỏi ngục là đi gặp nàng, nói tháng sau sẽ tới cưới nàng. Lúc này nàng vén tóc mái trên trán lên cười nói với hắn, “Ta đụng nhẹ thôi, bôi thuốc vào là không còn vết gì.”
“Nàng thực xinh đẹp.” Lưu Tĩnh nhàn nhạt nói với nàng, lại nhìn đôi mắt nàng cười như ánh trăng rằm.
Không đến một tháng nàng thành thế tử phi, nhưng cha hắn không còn yêu thương hắn nhất nữa. Ông ta cảm thấy dã tâm của hắn lộ ra quá rõ khiến hoàng đế quá mức chú ý tới Trung Vương phủ, khiến ông ta bị hạ ngục.
Chuyện này hắn cảm thấy thực hoang đường. Tham vọng của
cha hắn viết rõ trong ánh mắt, chỉ cần không phải người mù thì đều có thể nhìn ra. Nhưng hắn xác thật biết hắn đã liên luỵ đến thế tử phi của hắn. Lúc ấy mẫu phi của hắn đã mất, Trung Vương phủ có tân Vương phi, tiểu thế tử phi của hắn ngày ngày phải đứng phía sau hầu hạ bà ta.
Đợi đến tối trở về trên mặt nàng lại không có chút mệt mỏi nào. Thay quần áo cho hắn xong, giúp hắn tắm rửa, miệng nàng vẫn không ngừng vui cười nói, “Thế tử, thế tử, hôm nay ở bên ngoài chàng vội cái gì thế? Có nhìn thấy cái gì hay mang về cho ta không?”
Hắn không đáp, nàng cũng không ngừng nói. Trong viện có hoa nào nở, buổi trưa nàng ăn được món ngon gì, sau cơm trưa nàng lại nghĩ phải làm cho hắn một cái áo mùa thua, bộ dáng đã nghĩ kỹ, chỉ đợi tìm được chỉ nàng ưng thì nàng sẽ thêu áo thu cho hắn……
Rất nhanh nàng đã có đứa nhỏ của hắn. Vì đứa bé đầu tiên của bọn họ, nàng tự tay giết chết nha hoàn hạ độc nàng. Nửa đêm nàng năm mơ đều gọi tên hắn. Lưu Tĩnh ôm nàng, để nàng rúc trong ngực hắn khóc nửa đêm.
Năm ấy hắn vì một nhà ba người bọn họ mà giết một đường máu, dọn khỏi Trung Vương phủ, vào ở thế tử phủ. Đêm dọn vào đó, nàng dùng đầu lưỡi không ngừng liếm miệng vết thương trên cánh tay hắn. Lưu Tĩnh ôm nàng hỏi, “Sao nàng không khóc?”
Nàng lập tức “Oa” một tiếng khóc lên, vừa đánh hắn vừa nói, “Ta đã thương tâm như thế mà chàng còn trêu đùa ta.”
Lưu Tĩnh lại cười duỗi tay lau nước mắt cho nàng nói, “Nàng đừng sợ ta.”
“Ta sợ chàng làm chi?” Nàng mỉm cười nói, “Ngày sau ta vì càng mà nhất định là có thể giết bất kỳ ai.”
“Cần gì nàng phải động thủ?” Lưu Tĩnh khi đó khí phách hăng hái, cho rằng hắn nhất định có thể bảo vệ nữ tử hắn âu yếm.
Nhưng không đến hai năm, vì cứu hắn lúc đó đang quỳ ở Chính Đức điện, thế tử phi của hắn dùng kiếm tự uy hiếp Thái Hậu khiến bà ta tát cho nàng một cái nhưng cuối cùng vẫn hạ chỉ cứu hắn ra khỏi điện của hoàng đế.
Nàng đến đón hắn, vừa ra khỏi hoàng cung thì nụ cười đoan trang trên khuôn mặt đã không còn. Nàng rúc trong lòng hắn khóc thành nước, nói nếu hắn không còn thì nàng nhất định sẽ chết trước hắn.
Lúc ấy Lưu Tĩnh không ngờ một lời này thành sấm, nàng thật sự chết trước hắn. Không lâu sau khi hắn đội mũ phượng cho nàng thì nàng ốm. Nàng dỗ hắn nói nếu kiếp sau chàng lại cưới ta thì ta sẽ khỏe lại, còn sinh cho ngài một tiểu vương gia nữa.
Lưu Tĩnh gật đầu đồng ý, để nàng nghỉ ngơi cho tốt, bữa tối hắn sẽ về cùng nàng dùng bữa.
Từ đây nàng ngủ không tỉnh lại nữa, Hoàng Hậu của hắn cứ thế mà đi.
Hắn vĩnh viễn biến thành người cô đơn, từ đây không còn ai trên đời này biết hắn đau đớn, sưởi ấm tim hắn, lại thay hắn khóc thút thít.