Cuộc sống cứ thế trôi qua, sắp đến tháng bảy, thời tiết càng ngày càng thêm oi bức. Cho dù ngồi không chẳng làm gì thì cả người cũng sẽ đổ đầy mồ hôi. Lúc này người trong thôn đều khẩn cấp cung cấp nước cho ruộng nhà mình. Trương Tiểu Oản cũng lo lắng sốt ruột, bởi vì hai mẫu ruộng của Trương gia kia cũng sắp khô cạn rồi.
Trên núi chẳng có chút nước nào, may mà dòng suối kia chảy từ trong lòng đất ra nên cũng chưa bị khô kiệt. Nếu không ruộng nhà nàng hẳn là không chống nổi.
Có điều nhà nàng vẫn cần có người gánh nước. Lúc Trương Tiểu Oản nghĩ rằng mình sẽ phải dành một khoảng thời gian dài ở ngoài ruộng mỗi buổi sáng tối để tưới nước thì Lưu Tam Nương lại có thể xuống đất. Bà ta mang theo Trương A Phúc đi ra ngoài ruộng làm việc.
Nhìn đống thóc lúa và đồ ăn đang sinh trưởng tốt ngoài ruộng, Lưu Tam Nương có chút sửng sốt một lúc lâu.
Lúc bà ta xoay người lại thì Trương A Phúc khẽ thở dài với bà, nhỏ giọng nói, “Nàng cũng đừng trách Tiểu Oản cứng rắn. Con bé vì cái nhà này mà đã vất vả nhiều, nàng cũng nên nghĩ thoáng một chút.”
Lưu Tam Nương đỏ mắt, mãi một lúc sau mới nói được, “Ta không muốn về sau nàng……, ta cũng hiểu đạo lý không thể với cao nhưng ít nhất…… Ít nhất nàng sẽ không khổ như bây giờ. Xuất thân như nhà chúng ta, cho dù có nỗ lực hơn nữa cũng sẽ không gả được cho người tốt.”
Trương A Phúc giống như cũng hiểu, ông ta thở dài, cười khổ nói, “Là ta không tốt, để liên luỵ đến mẹ con các nàng.”
Cái chứng tim đập nhanh thở dốc này của ông ta không phù hợp làm việc nặng. Nhưng con gái nhỏ mới sinh ra,, ông ta cũng luyến tiếc cứ thế chết đi. Vì thế ông ta cũng chỉ đành đè nặng mọi việc lên vai con gái lớn, trong lòng cũng mong Lưu Tam Nương không tức giận với con gái lớn. Hai mẹ con hiểu lầm nhau, không thèm nói một lời nào khiến người một nhà ở chung thật sự ngượng ngùng.
Trong lòng ông ta quả thật không dễ chịu, nhưng dù vậy cũng có thể làm gì? Vẫn phải cố gắng thôi.
**************
Trương Tiểu Oản không đoán được Lưu Tam Nương sẽ xuống ruộng làm việc nhưng nàng vẫn giao xong việc ở trong ruộng cho hai vợ chồng sau đó cũng không rảnh đi tìm hiểu xem Lưu Tam Nương nghĩ thế nào. Coi như cuối cùng thì bà ta cũng nghĩ thông suốt.
Đối với việc này nàng cũng không có cảm xúc quá lớn. Bởi vì khốn cảnh trước mặt bức nàng không thể không nghĩ cách kiếm chút tiền đồng. Lúc này trong nhà còn chưa đến 30 đồng tiền.
Nếu Lưu Tam Nương lại bị bệnh thì sợ là cũng chẳng còn tiền uống thuốc, cứ đành phó mặc vậy.
Nhà nghèo không cho phép bọn họ sinh bệnh. Nếu Lưu Tam Nương vẫn cứ nằm trên giường thì nàng cũng sẽ chẳng nói một câu nhưng một khi tiêu hết tiền thì nàng sẽ không có trách nhiệm phải nghĩ cách kiếm tiền mua thuốc cho bà ta.
May mà Lưu Tam Nương thoạt nhìn không còn mê muội như mấy tháng trước nữa. Đêm đó Trương Tiểu Oản đến chỗ bà lấy tiền đi mua gạo để nấu cháo cho Trương Tiểu Muội. Lúc đưa tiền Lưu Tam Nương đếm tiền vài lần, Trương Tiểu Oản cũng nhìn ra bà có chút không thích hợp. Nhưng không ngờ Lưu Tam Nương lại nghĩ thông suốt nhanh như thế, ngay hôm sau đã xuống ruộng làm việc.
Nhân lực chính trong nhà đã chịu ra đồng làm việc thì Trương Tiểu Oản cũng yên tâm. Nàng chuẩn bị cầm cung tiễn mà nàng dùng 80 đồng nhờ thợ rèn làm cho đi vào trong núi lớn bên kia.
Việc ngoài ruộng đã có hai vợ chồng Trương gia, Trương Tiểu Muội thì do Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ chăm sóc. Việc trong nhà đều có người lo nên rạng sáng hôm đó Trương Tiểu Oản và Chu Điền lên đường đi đến núi lớn.
Chu gia đại thúc cũng không thể không đi vì thân thể cha ông ta ngày càng yếu, tiền thuốc hoặc tiền lo mai táng cũng đều phải kiếm. Chu gia lúc này cũng đang cần dùng tiền gấp, chẳng khác gì nhà Trương Tiểu Oản.
Lúc đầu Chu Điền tính toán bí quá hóa liều nên mới đến nhà Trương Tiểu Oản hỏi xem trên núi lớn kia có chỗ nào không thể đi. Kết quả Trương Tiểu Oản động tâm nên cũng muốn đi cùng.
Lúc trước nàng định để Trương Tiểu Bảo và Trương Tiểu Đệ đi ra ngoài chăm sóc ruộng mấy ngày này nhưng Lưu Tam Nương nghĩ thông suốt thì đỡ cho nàng không ít việc.
Chu Điền là thợ săn giỏi, lần trước Trương Tiểu Oản đã từng được chứng kiến kỹ năng của ông ta. Nàng làm việc cũng rất chịu khó đầu tư nên đã tự ý làm cung tiễn định đi theo ông ta học hỏi.
Tiền làm cung tiễn nàng mượn của lão bản nương khách điếm, định kiếm được tiền sẽ trả lại bà ấy.
Bởi vì mượn tiền, lại muốn bọn nhỏ được ăn trứng gà và hai chén cơm khô mỗi ngày nên áp lực càng lớn hơn. Hiện tại Trương Tiểu Oản phải học đi săn. Những thứ thu được trong ruộng còn không đủ nhà nàng ăn thì làm gì còn thừa mà bán. Nàng cũng chỉ có thể dựa vào việc bán con mồi để kiếm chút tiền.
Trương Tiểu Oản làm việc trên đồng gần ba tháng, lại nhờ bạc mà Lưu Nhị Lang để lại nên nhà họ ăn uống cũng tốt hơn thời gian trước. Thân thể nàng thoạt nhìn vẫn gầy nhưng đã có sức hơn nhiều, so với một hai tháng đầu nàng mới tới thì tốt hơn nhiều.
Chu Điền thấy nàng có thể theo được bước chân của ông ta, lại không thở dốc thì cũng hơi kinh ngạc, liên tục khoa trương khen Tiểu Oản nàng thật đúng là khó lường.
Kỳ thật Trương Tiểu Oản cũng không hiểu chuyện trong núi sâu, bởi vì nàng căn bản chưa
đến đó. Nàng không biết vì sao Chu Điền cứ một hai phải đến hỏi ý kiến nàng nhưng nàng biết vài điều rất quan trọng: điều thứ nhất là ở nơi rừng già ít bóng người này thì chỉ cần chỗ nào mắt không nhìn thấy rõ thì không được đi. Đặc biệt là vào mùa hè, rắn và côn trùng nhiều, bọn họ tốt nhất là không cần đến gần những chỗ rậm rạp âm u để tránh bứt dây động rừng. Chỉ cần đi đến nơi có tầm nhìn trống trải thì sẽ tránh được nguy hiểm. Nơi rừng già này dễ có sào huyệt của động vật lớn, nếu là thỏ còn tốt, nếu là động vật lớn thì hậu quả là không thể nói được.
Hai lần trước nàng chính là dựa theo nguyên tắc này mà thám thính.
Trong núi sâu thì không phải ai cũng có thể vào được thế nên Trương Tiểu Oản vẫn chỉ tính ở rìa núi di chuyển. Cho dù Chu Điền nói gà rừng và thỏ xung quanh đó đã bị người trong thôn bắt gần hết rồi. Đó là lý do vì sao mấy lần trước mới có người không nhịn được đi vào trong núi sâu.
Trương Tiểu Oản không nói nhiều với Chu Điền, cũng không giải thích gì. Trưa hôm đó nàng chọn mấy chỗ có tầm nhìn tốt, không có quá nhiều cây trong phạm vi vài dặm sau đó cùng Chu Điền đào mấy cái bẫy rập ở những nơi đó. Mỗi cái hố cũng không quá sâu, dưới đáy cắm những cọc nhọn nàng vót. Cọc kia nhọn đến mức nếu có người rơi xuống thì lập tức sẽ đi đời nhà ma.
Chu Điền cực kỳ hoang mang, bởi vì đống cành lá rải trên bẫy quá rắn chắc, gà rừng hoặc thỏ không thể rớt xuống được. Bẫy này hẳn không phải để bắt động vật nhỏ mà giống như để bắt lợn rừng và mấy con thú lớn.
Nhưng lợn rừng làm gì mà bắt dễ thế được? Sao tụi nó lại tới chỗ này được?
Buổi tối đi ngủ tay Trương Tiểu Oản run rẩy vì ban ngày đã vót quá nhiều cành cây. Nhưng kết quả thật khiến nàng vừa lòng. Ngày hôm sau bọn họ đi thăm bẫy thì phát hiện một trong năm bẫy có con lợn rừng tầm mấy chục cân rơi xuống. Con heo kia còn chưa chết hẳn mà vẫn ngoan cường giãy dụa mạnh khiến khắp nơi đều là máu. Có điều khí lực của nó lúc này đã không lớn nữa, thoạt nhìn giống như đang hấp hối.
“Đại thúc, mũi tên này ngắm như thế nào đây?”
Chu Điền trợn mắt nhìn con lợn rừng kia, còn Trương Tiểu Oản thì bình tĩnh quay đầu hỏi ông ta mũi tên cầm thế nào cho đúng.
Dọc đường này nàng đã thử nghiệm nhiều lần, mỗi lần đều cố gắng nắm chắc lực đạo và góc độ của mũi tên. Hiện tại nàng chỉ muốn xác định với Chu Điền một chút.
Chu Điền gật đầu một cái, sau đó ông ta thấy Trương Tiểu Oản bắn mũi tên ra, trúng cổ họng con lợn kia.
Con lợn không tính là lớn nhưng cũng không tính là nhỏ kia lập tức tắt thở, mạnh mẽ run rẩy một hồi rồi nằm im.
Chu Điền lắp bắp không nên lời, “Này, này……”
“Ban đêm có tiếng lợn rừng kêu, đại thúc hẳn là cũng nghe thấy không ít lần đúng không?” Trương Tiểu Oản bò trên mặt đất để kéo mũi tên của mình về. Sau đó nàng quay đầu cười với Chu Điền, “Mùa hè ánh trăng sáng, buổi tối nếu có lợn rừng đi dạo thì sẽ chọn nơi có đủ ánh sáng để đi. Cháu muốn đào mấy cái bẫy ở nơi rộng rãi thoáng đãng, nếu vận khí tốt thì sẽ bắt được một con.”
Nói xong nàng lau máu trên mũi tên bằng lá khô, sau đó cất ra sau lưng. Bộ dáng bình tĩnh của nàng không hề giống một tiểu cô nương.
Chu gia đại thúc ngây ngốc một chút rồi mới lắc đầu thở dài, “Một cô nhóc như cháu thật quá khác người.”
Nói thì nói thế chứ trên mặt ông ta lúc này cũng không có gì kinh ngạc. Nói xong ông ta liền quỳ xuống vươn tay lôi con lợn kia lên. Sức lực của ông ta lúc này mới được thể hiện. Chỉ bằng môt tay ông ta đã lôi được con lợn kia lên.
“Chúng ta đến bên suối mổ thịt rồi lấy muối ướp trước. Nếu không sợ đến khi mang về sẽ có mùi lạ.” Trương Tiểu Oản kiến nghị mà nói. Chu Điền cũng không có dị nghị gì mà làm theo lời nàng. Hai người cõng con lợn rừng nặng tầm 40 kg tới bên dòng suối nhỏ sau đó mất rất nhiều thời gian để mổ và rửa sạch nội tạng. Sau đó bọn họ dùng muối mang theo để ướp thịt. Mãi đến nửa đêm mới thu thập xong con heo này, cũng chia xong thịt.
Nhìn một vại muối tràn đầy đã dùng hết, Chu Điền nhìn Trương Tiểu Oản lúc này đang đốt lửa hầm canh, rốt cuộc vẫn nghi hoặc hỏi, “Sao cháy lại biết nhiều như thế?”