Uông Hoài Thiện còn chưa tới nhà Cố bà tử thì đã gọi từ xa, “Cố bà bà, cháu tới rồi……”
Cố bà tử đang ngồi trong nhà đóng đế giày nghe thấy tiếng hắn thì vội vứt kim chỉ trong tay xuống, khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn cười thành một đóa hoa nhăn dúm dó. Bà đứng dậy nhanh đến nỗi cái ghế cũng đổ nhưng bà chẳng rảnh lo cái ghế mà vội vàng chạy đến mở cửa. Bà vội vui mừng gọi về phía tiểu Kim Đồng đang đi về phía nhà mình, “Tiểu công tử lại xuống núi đấy à……”
“Còn không phải sao……” Uông Hoài Thiện mang theo Cẩu Tử đến gần sau đó nhún vai với bà nói, “Mấy ngày nay cháu lại bị mẫu thân nhốt ở nhà làm hại cháu không được tới xem bà.”
Nói xong hắn lấy cái rổ treo trên cổ Cẩu Tử sau đó đi vào để lên bàn. Sau đó hắn nhìn quanh rồi bày ra bộ dáng tiểu đại nhân mà hỏi mấy câu, “Mấy ngày nay bà bà ăn uống tốt không?”
“Tốt lắm, tốt mà, ……” Cố bà tử liên tục gật đầu, cười lộ cả hai cái răng cửa bị rụng hỏi, “Tiểu công tử có ăn ngon không? Đại nương tử không đánh cháu chứ?”
“Chút đau đớn này tính là gì đâu……” Tiểu Lão Hổ lại vung tay lên, vẻ mặt không chút để bụng.
“Đợi ta quay đầu lên núi sẽ khuyên nàng, tiểu công tử có làm gì sai đâu nào, sao cứ đánh cháu thế nhỉ?” Cố bà tử bất công cực kỳ, một lòng một dạ bà chỉ bênh vực đứa nhỏ mình đỡ đẻ ra đời này, lý hay không có lý bà cũng chẳng thèm để ý.
Cố bà tử che chở hắn, Uông Hoài Thiện đều biết. Hắn nghĩ đến tí nữa còn phải đi qua nhà Chu Tam bá để xin lỗi người ta thì có chút ngượng ngùng mà gãi gãi đầu. Hắn không biết nói sao chỉ đành nói, “Bà bà đổ ớt ra đi để cháu còn mang rổ về. Mẹ cháu nói lúc bà nấu ớt cay thì nấu mềm một chút, đừng để hỏng răng……”
“Biết rồi, biết rồi, không cần lo lắng……” Cố bà tử tiến lên đổ ớt cay ra bàn, còn dặn dò hắn, “Đi ra ngoài ruộng thì đừng đi qua nhà Tiểu Nhị gia. Hôm qua ta còn thấy hắn nhặt gậy gộc về, sợ là sẽ muốn đánh cháu đó.”
Uông Hoài Thiện nghe thấy lời này thì lập tức trừng mắt hổ, “Hắn dám! Cháu sẽ đánh chết hắn!”
Cố bà tử vội trấn an hắn, “Không dám, hắn dám đánh cháu thì ta sẽ là đầu tiên không cho phép. Nhưng sợ là người lớn không có mặt thì hắn sẽ đánh cháu. Ai da, tiểu công tử mà bị đánh đau thì làm thế nào đây?”
Uông Hoài Thiện nghe thấy lời này thì hừ hừ một tiếng, hất cằm, nghạo nghễ nói, “Cháu không sợ hắn đâu!”
Cẩu Tử ở bên gnừoi hắn nghe thấy tiểu chủ nhân giống như tuyên chiến mà ngạo nghễ nói thì cũng “Gâu gâu gâu gâu” mà gào vài tiếng trợ trận.
Nghe được tiếng phụ họa này, Uông Hoài Thiện đắc ý mà nhìn nó một cái. Sau đó hắn nói với Cố bà tử, “Bà bà cứ yên tâm, cháu còn có Cẩu Tử giúp đỡ. Có nó thì Thiên Vương lão tử tới cháu cũng không sợ!”
Nói xong hắn lấy rổ muốn đi nhưng được vài bước lại quay đầu lại nói với Cố bà tử, “Mẫu thân nói trong nhà tối nay sẽ hầm chân heo ăn. Mẫu thân nói canh đó bổ cực kỳ, nếu bà bà có rảnh thì đi lên uống nửa chén. Cháu thấy ngài có rảnh thì cứ lên núi một chuyến, đợi ăn tối xong ngài chậm rãi đi lên là được, đừng để bị ngã.”
“Thế làm sao được, thế thì quá không biết xấu hổ……” Cố bà tử lại có chút do dự.
Nhưng mặc kệ bà có do dự hay không thì Uông Hoài Thiện cũng vội xua tay với bà nói, “Ngày mai ngài đi lên đi, nếu bà bà đi vất vả quá thì ở dưới chân núi kêu một tiếng, cháu sẽ mang Cẩu Tử tới đón bà.”
Ra chủ ý cho Cố bà tử xong hắn vội treo rổ lên cổ Cẩu Tử rồi huýt sáo một tiếng và lãnh nó chạy đến ruộng nhà hắn. Hắn còn đang nhớ thương ruộng của hắn kia kìa.
Vì để tỏ vẻ hắn không sợ gậy gộc của Vương Tiểu Nhị nên lúc đi ngang qua nhà kia hắn còn cố ý dừng lại. Nhưng không thấy có người ra nên hắn ngửa cao đầu, mũi hừ hai tiếng mà nếu mẹ hắn nghe được thì khẳng định sẽ đánh cho răng hắn rơi đầy đất sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực mà đi luôn.
*******
Uông Hoài Thiện đi xem ruộng của hắn, một đường này hắn gặp rất nhiều người. Mọi người đều vui mừng chào hỏi hắn mà hắn cũng chào hỏi bọn họ không thiếu một ai.
Nếu gặp phải phụ huynh có con từng đánh nhau với hắn nhưng người ta không nhắc đến, mà hắn cũng thân thiết với người ta thì hắn sẽ đi qua tự nhiên hỏi thăm. Ví dụ như có một nhà hắn vừa mới đánh nhau với con nhà người ta mấy hôm trước nên hôm nay hắn thân thiết hỏi, “Kinh đại bá, Tam oa oa nhà bá còn đau không?”
Đám trẻ con đánh nhau cũng không quá mạnh nên trên người làm gì có chỗ đau nào nghiêm trọng đâu. Người kia nghe hắn hỏi thì tự nhiên cười trả lời, “Mấy ngày trước đây còn đau một chút, nhưng mấy hôm nay không đau nữa.”
Uông Hoài Thiện nghe xong cũng nói, “Cháu bị hắn đánh cũng đau có hai ngày là hết. Cháu nghĩ hắn chắc cũng thế, về sau chúng cháu đều phải làm người lớn, nam tử hán đại trượng phu bị chút đau này đã tính gì. Kinh đại bá nói có đúng không?”
Kinh đại bá kia nghe hắn nói thế thì cười ngoác miệng mà trả lời hắn, “Còn không phải thế sao?”
Cứ thế Uông Hoài Thiện cũng vừa lòng nên nói, “Nếu hắn không nghịch mà rút lúa nhà cháu thì cháu cũng sẽ không đánh hắn.”
Vị phụ huynh kia nghe thấy thế thì cũng gật đầu nói, “Lần sau hắn không dám nữa đâu. Nếu hắn dám thì ta sẽ tẩn cho hắn một trận.”
Uông Hoài Thiện nghe thấy câu này thì mặt mũi hơn hở ngay. Hắn cười mắt híp lại thành một đường, “Vậy cũng tốt, đỡ phải để cháu phải phí công ra tay. Để ngài tự mình ra sức động tay đi.”
Nói xong hắn há miệng gọi Cẩu Tử đi cùng hắn đến bên ruộng nhà mình. Tất nhiên hắn sẽ phải đi một vòng quanh ruộng nhà mình. Mấy chỗ hắn đánh dấu cũng không bị ai động tay chân nên hắn rất vừa lòng mà gật gật cái đầu nhỏ. Hắn cảm thấy chính mình thường xuyên trông coi vẫn có tác dụng, chỗ lúa năm trước bị người ta rút trộm bây giờ vẫn còn đó.
Ngẫu nhiên có đám người lớn tốp năm tốp ba đi ngang qua nói chuyện với hắn thì Uông Hoài Thiện cũng có hỏi có đáp. Hắn là đứa nhỏ không sợ người, cả ngày bày ra bộ mặt giống như nam chủ trong nhà vậy.
Đợi hắn xem xong ruộng nhà mình thì sẽ dạo quanh mấy ruộng xung quanh một lúc. Lúc này đã đến hoàng hôn, hắn phải nhanh chóng chạy về ăn cơm tối. Vì thế hắn lập tức gọi Cẩu Tử cùng chạy về nhà. Nhưng chạy đến một nửa hắn lại vỗ đầu hô một tiếng “Không xong” sau đó lại chạy đến nhà Chu Đại Ngưu bị hắn đánh hai ngày trước.
Mẹ của Chu Đại Ngưu chính là con dâu nhà họ Chu mà trước kia Trương Tiểu Oản từng giúp đỡ. Lúc này bà ta đang băm cỏ gà, thấy Uông Hoài Thiện từ xa chạy tới thì vội đứng lên xoa xoa tay lên người rồi nói với Chu Cường đang đan sọt, “Tiểu công tử tới, chàng mau đi nhóm bếp để ta nấu hai cái trứng gà cho hắn ăn.”
Chu Cường ngẩng đầu thấy người thì cười gật gật đầu.
vợ Chu Cường lúc này gọi với vào trong, “Đại Ngưu, đừng ở trong phòng nữa, tiểu công tử tới, con mau ra tiếp đi.”
Chu Đại Ngưu trong tay đang xoa sợi dùng để đan sọt lập tức bỏ đó chạy ra. Hắn thấy Uông Hoài Thiện chạy quá nhanh thì vội cao giọng dặn, “Chạy chậm một chút.”
Vợ Chu Cường thấy thế thì cười tươi, múc một bồn nước từ trong lu ra nói với hắn, “Con để tiểu công tử rửa mặt, mẫu thân đi nấu cơm.”
“Mẫu thân đi nấu cơm đi.” Chu Đại Ngưu nhận chậu nước, gật gật đầu nói.
Uông Hoài Thiện chạy tới thì trên người quả thật đổ đầy mồ hôi. Hắn nhận lấy cái khăn trong tay Chu Đại Ngưu để rửa mặt sau đó mới hỏi: “Ngươi còn đau không?”
“Đã không còn đau lâu rồi, chỉ có hai đấm, sao đau được?” Một nhà Chu Đại Ngưu đều được Trương Tiểu Oản giúp đỡ không ít. Hắn lớn hơn Uông Hoài Thiện năm tuổi nên vẫn luôn nhường nhịn Uông Hoài Thiện. Mấy ngày trước hắn vốn khuyên can nhưng Uông Hoài Thiện bốc hỏa lên đầu thì làm gì nghe được lời ai nói. Vì thế
hắn cũng bị đánh một chặp. Đúng lúc đó Trương Tiểu Oản xuống núi tìm Uông Hoài Thiện nhìn thấy liền nhéo lỗ tai hắn lôi về. Chu Đại Ngưu thấy thế thì vốn muốn đi theo cầu tình cho huynh đệ nhưng bên cạnh hắn còn có em trai em gái phải trông nên không đi theo được.
“Sao cả bao kẹo ngươi đều cho cha ta hết vậy?” Nhìn Uông Hoài Thiện đang tự lấy nước cho Cẩu Tử uống, Chu Đại Ngưu hỏi.
“Đó là mẫu thân của ta cho, các ngươi cứ ăn đi. Lần trước ta cũng nói sẽ chia cho các ngươi một ít.”
Nhớ tới kẹo hắn mới được ăn qua lúc giữa trưa, Chu Đại Ngưu nuốt nuốt nước miếng lại hỏi, “Mẫu thân ngươi có đánh ngươi không? Đánh đau không?”
“Ai,” Uông Hoài Thiện thở dài nho nhỏ một tiếng, “Đau thì không đau, nhưng mẫu thân mắng ta lâu ơi là lâu đã thế còn bắt ta tới xin lỗi ngươi. Giờ ta đến rồi thì ta cũng phải về ăn cơm đây.”
Đợi Cẩu Tử uống nước xong hắn ôm Cẩu Tử ngồi trên cái ghế Chu Đại Ngưu mang cho rồi nói với Chu Đại Ngưu, “Lần sau đánh nhau ngươi đừng khuyên ta. Ta đánh nhau là có đạo lý của mình, nếu ngươi nguyện ý thì có thể hỗ trợ ta đánh một hai. Nếu không ngươi đứng bên cạnh nhìn là được, nếu thật sự không muốn giúp thì cũng không sao. Nhưng tuyệt đối đừng khuyên ta, nếu không ta sẽ lại đánh ngươi, như thế sẽ lại bị mẫu thân ta tẩn cho một trận.”
Nói xong hắn lại xoa xoa đầu Cẩu Tử, sau đó cảm thấy đáng tiếc nói, “Đáng tiếc mẫu thân không cho Cẩu Tử giúp ta nếu không một đám bọn họ cùng xông vào ta cũng không sợ không đánh thắng.”
“Cẩu Tử cắn người quá nguy hiểm……” Chu Đại Ngưu ngồi xổm xuống liếc mắt nhìn Cẩu Tử một cái, trong lòng có sợ hãi nói, “Cắn chết người thì không tốt đâu.”
“Ai……” Uông Hoài Thiện lại không thể không đồng ý mà lắc đầu, vẻ mặt không muốn nói nữa mà đứng lên.
Thấy hắn phải đi Chu Đại Ngưu nói, “Ngươi đợi một lát, mẫu thân ta nói muốn nấu trứng gà cho ngươi ăn.”
“A……” Uông Hoài Thiện lắc đầu, “Các ngươi ăn đi.”
Nói xong hắn mang theo Cẩu Tử đi tới nhà bếp gọi với vào hai người lớn đang ở bên trong mà nói, “Tam bá bá, Tam bá nương, cháu phải về đây. Nếu về muộn giờ cơm thì mẫu thân sẽ mắng cháu mất……”
Vợ Chu Cường vội chạy ra giữ hắn lại, “Ta đã nấu trứng gà rồi, ăn xong lại đi cũng được.”
“Bá nương để cho Đại Lang ăn đi, hôm nay là sinh nhật hắn nên hẳn nên được ăn cái trứng gà.” Uông Hoài Thiện nói xong thì gọi Cẩu Tử một tiếng “Cẩu Tử, đi thôi” sau đó một người một chó lao nhanh như mũi tên ra ngoài.
*******
“Mẫu thân, mẫu thân con đã về……”
Ngoài cửa vang lên tiếng gọi đinh tai nhức óc. Trương Tiểu Oản thắt nút sợi chỉ trong tay rồi cắn đứt chỉ sau đó mở cái áo nhỏ kia ra nhìn một chút rồi mới buông ra đi mở cửa.
Nàng vừa đi ra thì Cẩu Tử đã thân thiết sủa lên hai tiếng với nàng khiến khóe miệng nàng không nhịn được nhếch lên. Lúc này Tiểu Lão Hổ đã bổ nhào vào người nàng, tay ôm chặt cổ, chân kẹp chặt eo nàng, miệng liên tục hỏi, “Mẫu thân nấu xong cơm chưa?”
“Xong rồi, chỉ chờ con về.” Trương Tiểu Oản ôm hắn đi vào trong bếp.
“Mẫu than ở nhà có may áo cho con không?”
“Có.”
“Hôm nay con ở ngoài không hề đánh nhau, còn dạo một vòng quanh ruộng để kiểm tra đó.”
“Thế con có đi nhà Chu Tam bá xin lỗi chưa?”
“Đi rồi. Còn mới từ đó về Tam bá nương còn muốn nấu trứng gà cho con ăn nhưng con nghe lời mẫu thân dặn nên không đoạt đồ ăn của mấy huynh muội nhà đó.”
“Hôm nay ngoan quá nhỉ.” Trương Tiểu Oản nghe vậy thì nhịn không được ôm cái mông nhỏ của hắn cười nói. Một tay nàng lấy cái bát, lại nói với lão Ngô thẩm ở bên cạnh, “Ngài bưng cháo lên đi, lấy cả bát đũa nữa.”
Lão Ngô thẩm đáp lời rồi cười tủm tỉm nhìn Uông Hoài Thiện một cái.
“Ngô bà bà, ngài phải cẩn thận chút.” Đi theo Trương Tiểu Oản ra ngoài, Uông Hoài Thiện không quên dặn dò một tiếng.
“Đã biết, tiểu công tử ngồi đi, Ngô bà bà lập tức mang cháo cho ngài uống……” Ngô lão bà tử đã có tuổi nhưng chân cẳng vẫn dùng được, ít việc trong nhà bà ta vẫn nhiều ít có thể giúp Trương Tiểu Oản. Nhưng lão Thái bà thì không được, chỉ nằm trên giường không làm được gì.
“Tiểu công tử, ngài nhanh ngồi xuống đi.” Ngô lão nhìn thấy Uông Hoài Thiện về thì đã nhanh chóng dọn xong bàn ghế ở trong sân. Lúc này ông ta nhận lấy đồ ăn trong tay Trương Tiểu oản rồi vội tiếp đón Uông Hoài Thiện.
“Đã biết, ngài cũng mau ngồi đi.” Uông Hoài Thiện thấy phiền khi người nhà cứ vây quanh hắn. Hắn ngồi xuống thì vẫy vẫy tay, “Ngài mau ngồi đi, chúng ta sắp phải ăn cơm rồi.”
Trương Tiểu Oản cười liếc nhìn hắn một cái. Lúc này Ngô lão bà tử đã cầm chén và cháo bưng lên. Trước tiên bà ta múc cháo cho hai mẹ con, sau đó lại múc một bát cháo mà bỏ thêm đĩa đồ ăn mang cho Thái lão bà tử đang nằm ở trong phòng.
Uông Hoài Thiện đầu tiên là một hơi uống hết hơn phân nửa chén cháo sau đó miệng hắn đã bị Trương Tiểu Oản nhét một miếng thịt.
Hắn ùng ục mà nhai nuốt sau đó mới cuống quít nói, “Con tự gắp, làm gì có ai lớn đến tuổi này rồi còn để mẫu thân đút ăn.”
Lời này của hắn khiến Ngô lão nhân vui vẻ nhưng cũng không dám chê cười tiểu chủ tử nhà mình nên ông chỉ đành cười hắc hắc hai tiếng sau đó vùi đầu uống cháo.
“Đúng vậy, đã lớn như vậy rồi thì càng phải ăn nhiều một chút.” Trương Tiểu Oản mỉm cười cũng không dám nói ngươi không cần mẫu thân đút cơm vậy cũng tự ngủ riêng một phòng đi. Nếu nàng dám nói thế thì bữa cơm này sợ là không ăn được nữa, hắn sẽ ầm ĩ kinh thiên động địa không thôi ngay.
“Cái này thì đúng rồi.” Mẹ hắn nói thấm lỗ tai hắn nên Uông Hoài Thiện đắc ý cười cười, lại gật gật đầu nhỏ rồi vùi đầu uống cháo, dùng bữa.
Đợi đến buổi tối nàng dạy hắn một chút chưx sau đó tắm rửa cho hắn. Cuối cùng Tiểu Lão Hổ mới nằm lên giường, nhưng hắn vẫn không ngừng hỏi Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, ngài nói xem mặt trăng bà bà sao lại phải vội chạy về thế?”
“Nó vội vàng về nhà để đưa ông mặt trời ra cửa đi làm.”
“Ông mặt trời cũng thật là chẳng ra sao. Lớn thế rồi còn bắt người ta đưa đi làm, thật là xấu hổ xấu hổ.” Tiểu Lão Hổ vuốt vuốt mặt, mắng ông mặt trời hai câu rồi ngáp một cái rõ to.
Chờ Trương Tiểu Oản cũng lên giường nằm xuống bên cạnh hắn thì hắn mới rúc vào lòng nàng, cọ cọ mặt trong ngực nàng. Hắn ngẩng đầu hôn lên mặt Trương Tiểu Oản, trên dưới trái phải đủ cả rồi mới thỏa mãn thửo dài một hơi. Hắn lại ngáp một cái nữa rồi rúc trong lòng nàng ngủ luôn.
Nhìn đứa nhỏ hoàn toàn ỷ lại không muốn rời xa mình, Trương Tiểu Oản không nhịn được mỉm cười.
Có hắn, cuộc sống này cũng không đến nỗi nào. Thời đại này nếu phải sống thì xem ra cũng không quá gian nan.