“Tẩu tử quá khách khí rồi.” Hồ nương tử hơi hơi mỉm cười, lắc lắc đầu sau đó dừng một chút mới vươn tay sờ sờ tay Trương Tiểu Oản cảm khái nói, “Hai người cũng không dễ dàng.”
Lời nói đến đây nàng ta cũng không nói tiếp nữa, Trương Tiểu Oản cũng cười với nàng ta và gật đầu nói, “Lần này, phải nhờ mọi người giúp một tay, tình này mẹ con chúng ta sẽ ghi nhớ.”
Nói xong nàng duỗi tay kéo Tiểu Lão Hổ đang nhìn nàng rồi lại nhìn Hồ nương tử và nói với hắn, “Con cũng biết mình đã gặp người tốt rồi chứ?”
“Vâng?” Tiểu Lão Hổ nghiêng nghiêng đầu.
“Biết con cầu học không dễ dàng nên Hồ thúc và Hồ thẩm đã giúp con, về sau con phải nhớ kỹ ân tình của bọn họ để sau này báo đáo, biết chưa?”
Tiểu Lão Hổ không hề nghĩ ngợi mà gật đầu, “Con biết, mẫu thân yên tâm, Tiểu Lão Hổ không phải người vong ân phụ nghĩa.”
Hồ nương tử không nghĩ đến một đứa nhỏ bé thế này đã có thể nói ra lời kia vì thế trong mắt nàng ta lập tức có kinh ngạc. Nàng ta cẩn thận nhìn Tiểu Lão Hổ một chút, không nhịn được kéo hắn đến trước mặt mình nhìn nhìn, thấy hắn không hề sợ hãi nhìn lại mình thì mới quay đầu lại, thở dài nói với Trương Tiểu Oản, “Tẩu tử, đứa nhỏ này nhà tẩu sau này nhất định sẽ có tiền đồ.”
Trương Tiểu Oản hơi hơi mỉm cười, lắc đầu nói, “Vẫn phải học một thân bản lĩnh cho giỏi đã, nếu không thì tiền đồ ở đâu ra chứ?”
Nói đến đây nàng nhìn Tiểu Lão Hổ, trong mắt đều là ôn nhu, “Ta ấy mà, về sau phải dựa hết vào hắn, hiện giờ chỉ trông cậy hắn đi theo người có bản lĩnh học tập cho tốt để sau này có ngày lành.”
Tiểu Lão Hổ vừa nghe lời này thì lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ, không hề suy nghĩ nói, “Mẫu thân yên tâm, đợi con học được bản lĩnh chắc chắn sẽ chăm sóc mẫu thân thật tốt.”
Hồ nương tử nghe được lời này thì mắt cười tít cả lên, lại quay sang nói với Trương Tiểu Oản cũng đang cười, “Ta thấy mình phải mau đưa hắn đến nhà học thôi, để đứa nhỏ nhà ta cũng dính chút tiên khí của hắn, mong ngày sau hắn cũng chăm sóc ta được tốt một chút.”
Nàng ta trêu chọc, lời nói sảng khoái hào phòng khiến người có thói quen yên lặng nhìn người khác như Trương Tiểu Oản cũng cảm thấy thân mật hơn. Nàng hơi cúi người, trên mặt là ý cười hỏi nàng ấy chút việc nhà, “Đứa nhỏ nhà muội được mấy tuổi rồi?”
“Trước mắt còn chưa được một tuổi, còn chưa biết nói đâu, cả ngày chỉ biết khóc đòi ăn, thật sự quá phiền……” Nói đến con nhà mình Hồ nương tử lập tức nhiều lời hơn, cùng Trương Tiểu Oản hàn huyên không ngớt.
Tiểu Lão Hổ thấy hai nữ nhân nói đến vui vẻ không màng hắn thì chỉ nhìn nhìn, sau đó lắc đầu ra cửa đứng tấn.
Đao thúc nói đúng, nữ nhân chính là thể loại nam nhân không hiểu được, luôn làm người ta phải phí công cân nhắc.
*******
Cách ngày, Trương Tiểu Oản thả năm khối thịt khô vào trong giỏ, lại để vào đó một cái yếm của trẻ con nàng thức đêm làm và một kiện quần áo lót cho trẻ nhỏ rồi mang theo Tiểu Lão Hổ đi đến nhà Hồ Cửu Đao ở một đầu khác của trấn Tiểu Miêu.
Đi được hơn nửa đường, còn chưa đến trấn Tiểu Miêu thì hai người đã thấy Hồ Cửu Đao đánh xe ngựa tới.
Đây là lần đầu tiên Trương Tiểu Oản nhìn thấy nhân vật mà Tiểu Lão Hổ hay nhắc đến này. Hắn là một đại hán mặt đầy râu quai nón, cao lớn cường tráng. Nửa khuôn mặt hắn đều không nhìn rõ nhưng quả thật hắn lớn lên rất cao lớn uy mãnh. Trương Tiểu Oản cũng không thể tưởng tượng nổi một người đàn ông cao lớn thế này lại ngồi xổm trên đất khóc tu tu chờ vợ và con trai về nhà.
Trong lòng nàng rất kinh ngạc nhưng Tiểu Lão Hổ vừa thấy hắn thì đã chạy tới, vỗ vỗ cánh tay người anh em của mình sau đó Hồ Cửu Đao cũng cười ha ha nói, “Ta đến muộn rồi sao? Không ngờ cháu và mẫu thân đã lên đường rồi.”
Tiểu Lão Hổ nghiêm trang lắc đầu nói, “Không chậm, chúng ta mới đi được một đoạn ngắn, cháu còn chưa nghỉ chân đâu.”
“Mau lên xe đi, để ta đưa mọi người đến đó.” Hồ Cửu Đao nói xong thì hơi ngượng ngùng mà hành lễ với Trương Tiểu Oản từ xa, mắt nhìn sang chỗ khác, lễ phép nói, “Uông tẩu tử, nương tử nhà ta nói hôm nay ngài muốn tới nhà ta nên bảo ta đánh xe tới đón ngài một đoạn. Ngài mau lên xe đi.”
Trương Tiểu Oản cũng hành lễ với hắn sau đó không nói nhiều lời mà đi tới dắt tay Tiểu Lão Hổ cùng nhau lên xe.
Xe ngựa chạy một đường, Tiểu Lão Hổ và Hồ Cửu Đao ngồi ở bên ngoài xe ngựa. Trương Tiểu Oản nghe được Tiểu Lão Hổ dùng giọng điệu mang theo vui vẻ hỏi Hồ Cửu Đao, “Thúc không nói với ta nhà thúc có xe ngựa.”
“Có mà, có một chiếc này thôi, lúc trước thê tử ta dùng nó nên ta cũng quên nói với cháu.”
“Nàng còn biết đánh xe ngựa sao?” Tiểu Lão Hổ kinh ngạc hỏi.
“Có chứ, nàng biết đánh xe ngựa đó!” Trong giọng nói của Hồ Cửu Đao lộ ra tự hào.
“Thật quá lợi hại,” Tiểu Lão Hổ tán thưởng nói nhưng vẫn không quên thổi phồng mà khen chính mẹ mình, “Mẫu thân cháu cũng là người cực kỳ lợi hại. Cháu thấy nữ nhân lớn lên mà đẹp cực kỳ như bọn họ đều lợi hại hết.”
Trương Tiểu Oản ngồi ở trong xe ngàn vạn không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn lại bị hắn nói đến độ không biết nên khóc hay nên cười thế này.
Mà Hồ Cửu Đao ở bên ngoài giống như nghe được lời trong lòng mình nên cười lớn đồng ý vội, “Còn không phải thế sao, chính là như thế đó, ta cũng luôn nghĩ thế. Lời này ta còn nói với thê tử nhà ta nhưng nàng lại không thích nghe, ta còn bị nàng đánh vài lần.”
“Nàng còn đánh thúc sao?” Tiểu Lão Hổ rất kinh ngạc sau đó thở dài nói, “Thật đúng là lợi hại.”
Nói xong hắn cũng không nói gì nữa, có lẽ nhớ tới chuyện mẹ hắn cũng thường xuyên đánh hắn.
Trương Tiểu Oản ngồi trong xe ngựa một đường nghe hai người một lớn một nhỏ này đối thoại thì thật sự dở khóc dở cười. Cuối cùng nàng cũng hiểu vì sao Tiểu Lão Hổ ở trước mặt nàng lại thích nói về người này như thế. Hóa ra hai bọn họ quả thực rất hợp, có thể cùng nhau nói trên trời dưới biển, cứ thế nói đến nỗi không biết mình đã nói đến chỗ nào.
Chờ xe ngựa chạy được
một lúc thì dần chậm lại. Lúc này Trương Tiểu Oản mới nghe thấy Tiểu Lão Hổ hỏi “Nhà thúc còn có học đường sao?”
Nghe vậy Trương Tiểu Oản không nhịn được bật cười, con của nàng cuối cùng mới hỏi ra câu đầu tiên hắn nên hỏi.
Hai người này thật đúng là quá hợp, vòng tới vòng lui mà hàn huyên ngon lành.
*******
Chờ đến Hồ gia rồi Trương Tiểu Oản mới nhìn thấy đó là một căn nhà ngói gạch xanh khang trang có tường vây lớn. Lúc xuống xe ngựa nàng còn nghe thấy tiếng heo éc éc kêu, nhìn bên cạnh thấy có bầy gà đang mổ thóc. Hồ gia này quả thật là tiểu phú hộ.
Nàng mới vừa xuống xe đi được hai bước thì Hồ nương tử đã vội đi ra khỏi cửa lớn mà đón. Vừa thấy người tới nàng ấy đã cười nói, “Tẩu tử đã tới, ta đã ngóng đươc một lúc.”
Nói xong nàng ta bước nhanh đến khoác tay Trương Tiểu Oản xin lỗi nói, “Đứa nhỏ vừa ị nên ta phải thay cho hắn cái quần khác vì thế mà ra đón tẩu chậm.”
“Bây giờ hắn đang ngủ sao?” Trương Tiểu Oản vội hỏi.
“Chưa đâu.”
“Vậy chúng ta mau đi vào thôi.” Trương Tiểu Oản vội nói.
Hai nữ nhân vì đứa nhỏ mà vội vàng vào phòng, chẳng ai để ý đến hai nam nhân một lớn một nhỏ ở đằng sau.
Hồ Cửu Đao và anh bạn nhỏ Uông Hoài Thiện của hắn hai mặt nhìn nhau một cái sau đó Uông Hoài Thiện mở miệng trước. Hắn cảm khái nói với Đao thúc của hắn, “Cháu thấy các nàng rất hợp nhau, hôm qua cũng thế, bọn họ nói chuyện với nhau chẳng để ý tới cháu. Thôi chúng ta là nam nhân, phải đảm đương gánh vác mới được.”
Dứt lời hắn còn vỗ vỗ hồ cánh tay Hồ Cửu Đao an ủi hắn. Hồ Cửu Đao nghe được thì cười ha ha bế hắn lên ngồi trên vai và nói với hắn, “Trước tiên mang cháu đi xem con trai ta nhé, đợi lát nữa ta sẽ mang cháu đến nhà đường thúc của ta bái sư, được không?”
“Cũng được đó.” Tiểu Lão Hổ vững vàng mà ngồi trên đầu vai hắn, bày ra bô dạng tiểu đại nhân mà gật đầu đáp lời.
Chờ Hồ Cửu Đao dẫn hắn đến nhìn con mình thì Tiểu Lão Hổ đem áo lót hắn mặc hồi nhỏ ra đưa cho Hồ nương tử nói, “Trước mắt cháu không có gì thứ tốt tặng đệ đệ, đây là áo mẹ cháu làm cho cháu mặc hồi nhỏ, đệ đệ mặc vào chắc chắn có phúc khí. Thẩm để đệ đệ mặc vào, sau này chắc chắn cũng có tiền đồ.”
Hồ nương tử “Ai da” một tiếng, vội đón lấy cái áo lót, nhìn qua thì thấy đường may chắc chắn, vừa nhìn đã biết áo được dặt và bảo quản sạch sẽ. Lúc ngửi ngửi cái áo còn có mùi hương thanh nhã khiến nàng ta vui vẻ tươi cười nói, “Cái này đúng là đồ tốt.”
Nói xong nàng vui sướng nói với Trương Tiểu Oản, “Tẩu tử, ta thấy áo này có thể mặc ngay được, để ta đổi cho đứa nhỏ mặc luôn.”
Trương Tiểu Oản ngăn cản nàng rồi cười nói, “Đừng gấp, quần áo này để lâu rồi, muội giặt qua rồi hẵng để đứa nhỏ mặc, như thế mới yên tâm.”
“Đúng vậy không gấp được, đừng gấp……” Hồ Cửu Đao ở bên cạnh tiếp lời rồi nói với vợ mình, “Nương tử, ta mang theo Hoài Thiện đi bái sư nhé?”
“Đi đi.” Hồ nương tử chỉ vào cáo rổ để trên bàn rồi nói với hắn, “Chàng mang theo cái này giao cho đường thúc.”
Hồ Cửu Đao lên tiếng đáp sau đó vươn tay lại sờ soạng đầu con mình rồi mới khiêng Tiểu Lão Hổ lên vai rồi cầm rổ đi ra ngoài.
Tiểu Lão Hổ cũng không câu nệ, vừa ra đến cửa đã móc gói kẹo mạch nha trong ngực ra đem một khối lớn nhất nhét vào trong miệng Hồ Cửu Đao. Kẹo ngọt đến nỗi đại hán kia nhe răng nhếch miệng la oai oái, “Ăn không được ăn không được, ngọt quá.”
Nói thì nói thế nhưng đợi hắn ăn xong Tiểu Lão Hổ lại nhét cho hắn một miếng khác. Hắn cười hắc hắc, mắt híp lại mà nhai, buồn cười đến nỗi Tiểu Lão Hổ ở đầu vai hắn vội túm lấy tóc hắn rồi cười rung trời.
*******
Lúc một lớn một nhỏ ố á vừa nói chuyện với nhau vừa đi xa thì hai nữ nhân mới phục hồi tinh thần liếc nhìn nhau rồi đồng thời phì cười.
“Tẩu tử, bây giờ ngài đã biết rồi đó, phu quân này của ta tuy lớn tuổi rồi nhưng vẫn giống đứa nhỏ vậy.” Hồ nương tử phe lắc đầu cảm khái nói, trong mắt lại đầy nhu tình.
Trương Tiểu Oản nhìn khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của nàng ta thì ý cười trên mặt cũng nhạt dần. Nàng cúi đầu cười nhạt, kéo cái sọt đang đặt trên mặt đất qua rồi lấy bộ đồ trẻ em ra đưa cho Hồ nương tử, “Cái áo lót kia là quà Hoài Thiện đưa cho đệ đệ làm quà gặp mặt, ta cũng không có gì quý giá nên tối qua có làm một cái yếm và một cái áo lót nhỏ, vải dệt không phải quá tốt, muội tạm cầm lấy nhé.”
Hồ nương tử đón lấy mở ra thì thấy trên yếm con thêu một cái đầu hổ sinh động như thật thì không khỏi thất thanh nói, “Cái này làm sao một ngày đã làm xong?”
Chờ nàng nhìn thấy trên mặt Trương Tiểu Oản có quầng thâm nhàn nhạt thì mới lắc đầu thở dài, “Tẩu thức đêm sao? Khiến tẩu vất vả rồi.”
Trương Tiểu Oản nghe vậy thì hơi hơi mỉm cười nói, “Chỉ là hai cái áo lót làm sao đủ thể hiện thành ý của mẫu tử chúng ta chứ.”