Trương Tiểu Oản mang theo Tiểu Lão Hổ sửa sang lại huyệt động lần trước hai mẹ con phát hiện ra sau đó nhặt củi về thì đêm cũng đên. Bên ngoài tuyết trắng xóa, Tiểu Lão Hổ sung sướng cực kỳ mà lăn trên nền tuyết vài cái.
Trương Tiểu Oản giơ cây đuốc mỉm cười mà nhìn hắn, trong ánh mắt chết lặng ngày thường kia nảy lên ánh lửa khiến thần thái cả người nàng bay lên.
Trong một khắc này nàng quả thật quá đẹp khiến Tiểu Lão Hổ nhìn thấy bộ dạng của nàng thì lập tức nhảy lên người nàng không ngừng hôn loạn lên mặt nàng.
Những nụ hôn thân thiết của hắn khiến nàng không nhịn được cười càng sâu hơn. Lúc này nụ cười của nàng không hề có gánh nặng khiến cả người nàng sáng lên.
Nàng ổn định dùng một tay thoải mái nâng cơ thể nhỏ bé của Tiểu Lão Hổ, tay còn lại thì giơ cây đuốc mà đi vào trong huyệt động.
Đến trong huyệt động rồi Trương Tiểu Oản đem thịt khô mang tới thái trên nhỏ chuẩn bị nướng lên. Tiểu Lão Hổ sốt ruột vây quanh nàng, còn yêu cầu nàng kể chuyện xưa khi đi vào trong rừng rậm.
Từ lần trước Trương Tiểu Oản dẫn hắn vào núi sâu săn thú, Tiểu Lão Hổ thấy được hai con gấu cùng nhau nhảy vực thì hắn lập tức mê mẩn các câu chuyện xưa về các loài động vật.
“Mẫu thân, mẫu thân mau kể một chuyện nữa đi……” Tiểu Lão Hổ dậm chân, đem tuyết và bùn đất trên chân rũ sạch sẽ, đồng thời biểu đạt tâm tình nóng vội của hắn.
“Muốn nghe cái gì?” Trương Tiểu Oản vừa vội làm việc vừa cười nhìn hắn.
“Kể một cái……” Tiểu Lão Hổ nghiêng đầu suy tư, “Kể về con khỉ đi, chúng nó già rồi thì thế nào?”
Con gấu vì già rồi, răng rụng hết không thể ăn gì nhưng lại không muốn nằm trong động đói chết nên chúng nó mới hẹn nhau cùng nhảy vực, vậy con khỉ thì sao?
“Con khỉ ấy à, chúng nói già rồi……” Trương Tiểu Oản nghĩ nghĩ rồi nói, “Già rồi thì chắc sẽ giống bọn gấu, hoặc là chết trong nhà của chính mình hoặc cùng nhau rời đi như hai con gấu kia.”
“Ai……” Tiểu Lão Hổ nhớ tới hai con gấu cùng nhau nhảy vực kia, dù sự việc đã qua vài ngày nhưng mỗi lần hắn nhớ đến thì vẫn thấy chấn động. Hắn thở dài nói với mẹ mình, “Nếu mẫu thân già rồi, ăn không ngon thì con cũng mang người cùng nhau rời đi như thế.”
Trương Tiểu Oản nghe được tthì lập tức ngẩn ngơ, ngay sau đó nàng cười đến đôi mắt đều cong lên, nhịn không được ôm con trai vào trong lòng, dùng tay nhéo nhéo cái mũi hắn nói, “Về sau con sẽ có người con yêu quý hơn mẫu thân, vì thế con không thể cùng mẫu thân đi được mà phải cùng nàng đi.”
Tiểu Lão Hổ trợn trắng mắt, “Không được, con phải đi với mẫu thân.” Nói xong hắn dựa đầu vào cổ mẹ mình, âm thầm hạ quyết tâm chờ nàng già rồi, răng rụng hết rồi hắn sẽ cõng nàng tới trong núi này, cùng nhau nhảy xuống vực sâu kia.
*******
Bởi vì Tiểu Lão Hổ keo kiệt đem hết đống mỡ tương đối quý trong đám thịt khô ở nhà nhét vào bao quần áo, lại thêm huyệt động của hai con gấu kia để lại quả thật rất ấm nên hai mẹ con nàng ở trong núi lớn trải qua những ngày mùa đông không tồi chút nào.
Tiểu Lão Hổ cực kỳ nhanh nhẹn, hắn có thể đu cây truyền cành nhảy tới nhảy lui và đi chứ không cần đi trên mặt đất.
Hắn cũng kết bạn với vài còn khỉ con trong núi, đương nhiên đây đều là do hắn mang theo tụi nó đi kiếm ăn khắp núi. Bọn họ ở trong núi đến hết tết Âm Lịch, tuyết cũng tan, mùa xuân sắp tới Trương Tiểu Oản mới dẫn hắn trở về. Lúc này hắn và đám khỉ con trong núi đã lẫn thành một đám, khi hắn rời núi đám khỉ con kia còn đi theo sau một đoạn. Nếu không phải Tiểu Lão Hổ mạnh mẽ đuổi tụi nó về thì có mấy con chắc vẫn sẽ đi theo hắn ra ngoài.
Trước khi Tiểu Lão Hổ đuổi tụi nó về con rất đàng hoàng nói lý với tụi nó. Hắn nói rằng nếu ở bên ngoài hắn có bản lĩnh, có căn phòng lớn, có thể kiếm tiền mua đồ ăn thì hắn sẽ đón tụi nó đến.
Đám khỉ nghe không hiểu hắn nói gì nhưng lại nghe ra ảm đạm trong lời hắn nói nên chỉ đành lưu luyến mà rời đi. Tiểu Lão Hổ quay đầu lại nhìn chúng nó rất nhiều lần. Bình thường hắn quật cường, ngã từ trên cây xuống cũng không khóc nhưng lúc này lại khóc đến nước mắt nước mũi vòng quanh, không khác gì những đứa nhỏ khác.
Trương Tiểu Oản chỉ đành cõng hắn một đường, dùng hành động an ủi hắn rằng vẫn còn nàng đây.
Tiểu Lão Hổ là đứa nhỏ có tình có nghĩa, nàng không thể cho hắn nhiều hơn, những điều hắn khát vọng nàng không thể lấy sức của mình cho hắn nên chỉ có thể bù đắp càng nhiều càng tốt.
Như thế dù hắn không thể lớn thành đại thụ che trời thì hắn sẽ vì những tình cảm từng có mà trở thành người bụng dạ rộng lớn chứ khoong phải bị tính nết của bản thân trói buộc.
Chờ hai mẹ con về đến nhà, chưa vào cửa đã bị cảnh tượng trước mắt dọa cho cả kinh trừng mắt thật lớn.
Nhà bọn họ lúc này không giống lúc bọn họ rời đi: Cái cửa lớn bị hủy đi xây lại càng lớn hơn, nhìn qua mặt sau thì còn thấy nhiều thêm mấy gian phòng mới……
“Mẫu thân, mẫu thân……” Tiểu Lão Hổ nhìn thấy thế thì lắp bắp, ngẩng đầu nhìn Trương Tiểu Oản nói, “Cái này có phải nhà chúng ta không?”
Lúc hắn nói chuyện thì trong phòng có một người chạy ra, thấy bọn họ thì hắn vội gọi với vào trong: “Lão gia, Đại công tử, Đại thiếu phu nhân đã trở lại, nàng đã trở lại……”
Trương Tiểu Oản nhìn gã sai vặt tên Giang Tiểu Sơn này rồi lại nhìn nhìn mấy người vừa đi từ trong phòng ra thì lập tức trợn mắt càng to hơn.
Không chỉ có nàng mà Uông Hoài Thiện cũng trợn tròn mắt.
Cái nhà trước kia của hắn và mẹ hắn đâu? Còn đám hạ nhân nhìn quen mắt, trước kia giúp đỡ kẻ khác bắt nạt hắn và mẹ hắn sao đều ở đây hết vậy?
*******
Uông Quan Kỳ bị tra ra việc thu bạc hối lộ của thuộc hạ nên cả Uông gia bị xét nhà, bất kể là nữ nhân hay người hầu khi đi ra trên đầu chỉ có một cây trâm, tiền giấu dưới đế dày cũng bị điều tra thu hết.
Thái Tử đương triều đánh gãy cánh tay đắc lực của Tam vương gia là Uông Vĩnh Chiêu. Một đòn này vừa tàn nhẫn lại sâu cay, chỉ cho người nhà này mang theo mấy bộ quần áo, còn
tài sản khác thì tịch thu toàn bộ để sung công.
Uông Vĩnh Chiêu chẳng còn cách nào, chỉ đành đón bọn họ tới chỗ tòa nhà không bị tịch thu này. Hiện tại giữ được mệnh đã là tốt rồi.
Đợi qua tết Âm Lịch, thấy hai kẻ hạ nhân phái ra không tìm được tung tích hai mẹ con nàng nên hắn đang muốn dẫn người đích thân đi tìm thì các nàng lại về.
Hắn nghe được tiếng gọi thì đi ra, nhìn thấy hai mẹ con nàng thì cố ý dùng biểu tình ôn hòa nhất nói với nàng, “Trở về rồi thì vào đi.”
Hắn cố ý thả lỏng biểu tình lạnh băng trên mặt mình, Trương Tiểu Oản cũng vén áo thi lễ với hắn sau đó nàng không tự chủ được mà mím miệng nắm tay con trai đi vào. Đợi nhìn thấy hai vợ chồng Uông gia ở trong nhà thì nàng âm thầm siết chặt tay Tiểu Lão Hổ một phen sau đó mới mang theo hắn dập đầu chào hỏi hai người kia.
Uông Quan Kỳ nhìn thấy nàng thì trên mặt là lạnh lùng, khẩu khí cũng không tốt hỏi, “Đi đâu? Một nữ nhân lại chạy lung tung khắp nơi thì còn ra thể thống gì?”
Trương Tiểu Oản chẳng nói gì, chỉ cúi đầu nhìn trên mặt đất.
“Được rồi, nể tình ngươi cứu Đại Lang một lần nên ta không truy cứu nữa, đi xuống nghỉ ngơi đi.” Uông Quan Kỳ phất phất tay, bộ dạng tâm phiền ý loạn mà nói.
“Gọi Văn bà tử nhường ra một gian phòng sao?” Lúc này Uông Hàn thị dùng khăn tay xoa xoa bên miệng nhàn nhạt nói, “Vậy đám bà tử ở chỗ nào? Đắp cái lều cỏ bên cạnh sao?”
Lúc nói lời này bà ta nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu đang đứng. Uông Vĩnh Chiêu liếc nhìn bà ta một cái rồi nhàn nhạt gật đầu, “Phía sau còn đất, lại xây thêm một gian nhà ngói nữa.”
“Biểu ca……” Lúc hắn nói chuyện thì cạnh cửa truyền đến một giọng nói yếu ớt mỏng manh, “Ta nghe nói tỷ tỷ đã trở lại nên tới đây nhìn xem……” Lời này vừa vang lên thì một phụ nhân mềm mại nhu nhược đi tới đứng ở cạnh cửa, bên người còn có một nữ nhân bụng to trẻ hơn nàng kia một chút, khuôn mặt cũng rất xinh đẹp.
“Đều vào đi.” Lúc này Uông Hàn thị mở miệng nói chuyện.
Lúc các nàng đi vào Uông Hàn thị nhàn nhạt nói với Trương Tiểu Oản đang cung kính đứng thẳng, “Tiền bạc đưa cho ngươi còn bao nhiêu?”
Lúc này Trương Tiểu Oản nắm chặt lấy tay Tiểu Lão Hổ để hắn bình tĩnh, nàng đồng thời mở miệng cung kính trả lời, “Còn có một ít.”
“Ừ, vậy lấy ra xây nhà đi.” Uông Hàn thị lên tiếng sau đó quay đầu nói với Chung Ngọc Vân, “Thân thể ngươi không tốt, tìm cái ghế ngồi đi.”
“Cái này……” Chung Ngọc Vân nhìn Trương Tiểu Oản vẫn đang đứng.
“Bảo ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi.” Uông Hàn thị không kiên nhẫn nói, sau đó lại cao giọng gọi, “Văn bà tử, mang Đại thiếu phu nhân xuống dưới nghỉ ngơi đi.”
Trương Tiểu Oản không nghe được lời nào khác thì đã bị mang đi xuống. Ngay khi nàng vừa đến căn phòng dành cho nha hoàn và bà tử kia thì Văn bà tử đã mở miệng hỏi bạc.
Đầu tiên Trương Tiểu Oản nhìn Tiểu Lão Hổ một cái để ngăn cản ánh mắt giận dữ của hắn sau đó mới lấy bạc ra, nói với Văn bà tử, “Vẫn là để ta đi đưa cho bà bà thôi.”
Bà tử kia đầu tiên là trừng mắt nhìn nàng, sau đó lại thấy Trương Tiểu Oản thẳng tắp mà nhìn mình, trong con ngươi chỉ có lạnh lẽo thì cũng không dám nói thêm cái gì.
Trương Tiểu Oản lại lần nữa đi lên nhà chính, đem bạc giao ra rồi thì nàng mới nhẹ giọng hỏi Uông Hàn thị, “Xin hỏi bà bà, biểu muội của phu ở chỗ nào thế?” Nếu cũng ở phòng của hạ nhân như nàng thì nàng sẽ chẳng có lời nào để nói.
Uông Hàn thị nghe xong lời này của nàng thì cười lạnh một tiếng, “Thân thể nàng không tốt nên chúng ta dành một phòng cho nàng ở. Chờ thân thể nàng tốt hơn đương nhiên sẽ tự nhường phòng tốt kia cho ngươi, ngươi cứ yên tâm.”
Trương Tiểu Oản nghe xong thì ngẩng đầu, liếc nhìn bà ta một cái sau đó nhìn về phía Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang ngồi bất động không nói gì. Nàng nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh băng của hắn, sau đó lại nhẹ giọng hỏi, “Phu quân cũng có ý muốn ta ở phòng của hạ nhân trước sao?”
Lời này vừa nói ra thì Uông Hàn thị lập tức đập cái ly trong tay.
“Thật to gan!” Theo cái ly rơi trên mặt đất chính là tiếng quát chói tai của Uông Hàn thị.
Nàng thật to gan? Trương Tiểu Oản không biết nên khóc hay cười. Nàng đời trước gặp qua không ít cực phẩm, cũng không ít người quá đáng tới mức người khác không còn gì để nói nhưng kẻ giống Uông Hàn thị này, ở trước mặt nhiều người như thế lại dám ngang ngược không nói lý đến độ này thì quả thật nàng chưa thấy nhiều.
Không thích nàng lạ có thể ghét tới mức đường hoàng thế này, khó trách bà ta có thể cướp phòng ở của một phụ nhân bị đuổi ra khỏi nhà như nàng, lại còn muốn cướp cả tiền bạc.
Rõ ràng gặp tao ương còn kiêu ngạo như thế, nàng quả thật muốn nhìn xem Uông Vĩnh Chiêu thoạt nhìn không phải kẻ ngu này sẽ xử lý như thế nào.