Bần Gia Nữ

Chương 9


trước sau

Lúc trời sáng, Trương Tiểu Oản đã chạy đến nơi thưa thớt bóng người.

Xung quanh thôn Ngô Đồng cũng không có quá nhiều thôn xóm và nhà dân. Trương Tiểu Oản nghe nói đường đi đến huyện lỵ ở phía trấn Cam Thiện mới có nhiều dân cư ở.

Nơi đó nhiều dân cư chứng tỏ ở đó có thể nuôi sống người ta. Trải qua khoảng thời gian này, Trương Tiểu Oản cũng không còn hơi sức mà than thở phận mình xui xẻo, nàng chỉ có thể nghĩ rằng những ngày tháng trong kiếp trước của nàng quá mức trôi chảy nên ông trời đòi lại vào kiếp này.

Nàng chỉ có thể nghĩ như thế nếu không thật sự chỉ có thể than trời trách đất.

Suốt dọc đường Trương Tiểu Oản thường nhặt những cành khô có đầu nhọn ở ven đường. Nàng không biết núi kia sâu đến mức nào nên chỉ muốn tìm kiếm xung quanh mình xem có thứ nào thích hợp để phòng thân hay không. Chỉ dựa vào thân thể này của nàng mà muốn tìm đồ ăn mang về thì cũng phải còn mạng mà về mới được.

Nếu nàng chết ở bên ngoài thì người nhà nàng……

Trương Tiểu Oản lắc đầu, để bản thân đừng nghĩ nhiều, bước chân cũng nhanh hơn.

Đi suốt một ngày, cuối cùng núi non trụi lủi cũng bắt đầu có màu xanh. Lúc đi ngang qua một đoạn đường núi nàng còn nhìn thấy quả cam màu vàng.

Nàng phải mất một lúc lâu mới vòng được tới chỗ cây cam kia. Đến gần nhìn một cái nàng mới phát hiện ra đó là quýt dại, bởi vì vỏ của nó rất dày. Trương Tiểu Oản hái được một quả, bẻ ra ăn thử thì thấy chua đến độ nàng muốn ném luôn.

Nhưng nàng nghĩ có lẽ Lưu Tam Nương sẽ muốn ăn nên vẫn hái hai trái để vào trong sọt.

Một ngày này nàng đi qua nơi nào cũng thấy hoang tàn vắng vẻ. Dù Trương Tiểu Oản có to gan, lại mang linh hồn của một người gần 30 tuổi nhưng đi một mình thì cũng thấy sợ.

Nàng vốn muốn ca hát để thêm can đảm nhưng sợ tiếng hát của nàng sẽ dẫn dã thú hoặc động vật lớn nàng không đối phó dược đến. Vì thế nàng vẫn mím chặt đôi môi vì sợ hãi mà run run lên.

May mà thời tiết tốt, nàng đắm mình trong ánh sáng mặt trời ấm áp, buổi chiều lại tìm được suối nước, nấu nấm lên ăn. Nàng vừa đi vừa nhặt củi khô được nửa sọt, vì thế muốn tìm nơi an toàn để nghỉ qua đêm.

Nàng đã tìm hiểu phương hướng của ngọn núi kia, nếu đi bộ thì phải mất hai ngày mới tới được. Nếu là ở hiện đại thì chỉ cần lái xe nửa ngày là tới nơi.

Nói cách khác, cho dù nàng có không muốn đi vào quá sâu thì cũng phải ngủ bốn buổi tối ở bên ngoài. Mà bốn buổi tối này ngủ nghỉ thế nào nàng cũng đã tính qua.

Bên này không có gì dân cư, cũng không có người nào đi một quãng đường xa như thế tới ngọn núi kia. Như vậy chứng tỏ nàng sẽ không đụng phải người nào ở trên đường. Nếu gặp phải người lạ thì nàng sẽ sợ hãi, vì người kia có thể là người xấu. Chính vì thế nên dù có nhìn thấy người nàng cũng sẽ trốn đi.

Cho nên tốt nhất là không gặp ai. Lúc này nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình vì thế nàng không thể hy vọng có người nào đó xuất hiện cho nàng thêm can đảm……

Trương Tiểu Oản quyết tâm muốn đua tranh một phen. Lúc này nàng không thể nghĩ quá nhiều, nàng sợ nếu nghĩ nữa thì sẽ bức mình phát điên.

Đêm đó lúc nàng tìm được một cái sơn động hơi nông thì thực sự cảm thấy vận khí của mình không tồi. Ít nhất thì đêm đông này nàng cũng sẽ không đông lạnh mà ngủ ở bên ngoài.

Nàng cầm lấy củi đốt lửa. Ở trong hoang dã này, bầu trời buổi đêm cũng sẽ có ngôi sao.

Trương Tiểu Oản nằm ở cửa động nhìn một lúc lâu vẫn không muốn ngủ. Không phải vì sao trời quá đẹp mà là vì nàng đang sợ hãi.

Thấy bản thân không có cốt khí như thế thì Trương Tiểu Oản muốn cười nhạo bản thân.

Sau đó vì quá mệt mỏi nên đến nửa đêm nàng dựa vào trong sơn động mà ngủ. Ánh lửa phản chiếu gương mặt thon gầy không có chút thịt nào của nàng, đem bóng dáng nàng kéo dài hơn thường lệ. Ở trong bóng tối nàng như một cây non có thể gãy bất kỳ lúc nào.

*********

Sáng sớm hôm sau, Trương Tiểu Oản đi tìm suối nước sau đó đốt lửa đun nước uống.

Nàng cũng quan sát không biết trong dòng suối nhỏ này có cá không, nhưng không tìm thấy gì.

Nàng không biết đi sâu hơn sẽ có cá hay không nhưng ấn tượng trong lòng nàng về phạm vi trăm dặm quanhđây chính là cằn cỗi. Đến người còn không muốn ở, không muốn khai hoang thì chứng tỏ nơi này cực nghèo.

Nấm nàng mang theo không nhiều nên hôm nay Trương Tiểu Oản phải tìm được đồ ăn. Nàng vừa đi vừa cẩn thận tìm kiếm, phát hiện rau dại ở đây cũng giống ở thôn Ngô Đồng, vừa cứng vừa dai, cho dù có tốn củi lửa đun thì đến heo cũng không ăn chứ đừng nói người.

Tìm lâu như thế nhưng nàng cũng không phát hiện ra đồ gì có thể ăn được. Một lần nữa Trương Tiểu Oản lại chắc chắn rằng những gì được viết trong các tiểu thuyết xuyên không đều là lừa đảo. Cái gì mà có thể tìm thấy mọi thứ ở trong rừng chứ? Mấy nhân vật chính đụng tới cái gì thì cái đó cũng ăn được. Khả năng này ở trên người nàng chính là bằng không rồi.

Nghĩ cũng phải, cái địa phương nghèo đến chim không thèm đẻ trứng này thì có thể có thứ tốt gì chứ?

Trương Tiểu Oản đi nửa ngày cũng không phát hiện được thứ gì có thể cho vào bụng thì trong lòng nhịn không được uể oải. Nàng cắn chặt răng đi về phía trước, may mắn là trước giừo ngo nàng đi dọc theo một dòng suối nhỏ và phát hiện ra mấy con cá bơi rất nhanh. Trương Tiểu Oản lập tức không màng gì hết, vội vàng chạy đến cách chúng nó một khoảng, buông sọt, cầm bình gốm quỳ gối bên mép nước, rồi lấy bình gốm chặn đường chúng đang bơi. Lúc chúng bơi vào trong bình gốm, nàng nhanh chầm bình gốm lên.

Nhìn thấy hai con cá khá lớn trong bình gốm, Trương Tiểu Oản mừng đến phát khóc.

Dù gì thì kiếp trước nàng cũng coi là nhanh nhẹn khéo léo vì thế tốt xấu gì hôm nay cũng có đồ ăn rồi.

Trương Tiểu Oản bắt được cá, nhặt củi lửa, tìm
hòn đá để đắp thành bếp, lại đem bình gốm đặt lên trên. Nàng cầm cá đi đến bên bờ suối dùng gậy nhọn chọc thủng bụng cá, móc nội tạng ra. Một con nàng ăn bây giờ, còn một con để dành đến tối.

Lúc rửa mặt, Trương Tiểu Oản ở trên mặt nước thấy được khuôn mặt dính đầy bùn đất do bắt cá của mình. Trong một khắc đó nàng mới đột nhiên nhận ra nha đầu bẩn thỉu bù xù kia là mình. Cả đầu nàng vì thiếu dinh dưỡng nên tóc vừa vàng vừa khô, Trương Tiểu Oản nhìn đến ngẩn ra.

Nhưng rất nhanh nàng đã phục hồi tinh thần, cười cười, không thèm để ý mà đem hai con cá đã mổ bụng, lại rửa tay, vốc nước suối lạnh băng lên rửa mặt.

Nước suối lạnh khiến tinh thần nàng rung lên, không nghĩ nhiều nữa mà quay người về ngồi cạnh bếp lửa.

Tài nghệ nấu nướng trước kia của nàng không tồi, nhưng nếu không có nguyên liệu thì nàng cũng chẳng làm được gì. Phải có đủ nguyên liệu thì nàng mới làm ra được đồ ăn ngon. Ở ngôi nhà cái gì cũng không có kia nàng cũng chẳng có đất mà dụng võ.

Trương Tiểu Oản mang theo một chút muối ở bên người, gói trong một miếng vải nhỏ cực kỳ. Đây là vải còn dư lại khi nàng làm áo cho Lưu Tam Nương. Miếng vải bằng lòng ban tay kia được Trương Tiểu Oản làm thành một cái túi nho nhỏ dùng riêng để đựng muối.

Muối của Trương gia kỳ thật cũng không nhiều, mà trong nhà này sợ là đến tiền mua muối bây giờ cũng không có.

Thế nên nàng có thể không xông pha một phen sao? Nếu để cả nhà ngồi đó chờ chết thì nàng không làm được.

Cá suối quả thực rất tươi ngon, nàng chỉ cần bỏ thêm chút muối là được.

Nàng ôm lấy cái bình gốm, cầm nhánh cây làm đũa để ăn cá. Nàng ăn ngấu nghiến giống như đã đói 800 năm, thậm chí bất chấp canh nóng, chỉ muốn nuốt một ngụm ăn hết. Nàng hung hăng uống mấy ngụm canh cá nóng để ấm bụng.

Nàng hoàn toàn không màng canh nóng mà ăn hết, bụng cũng căng lên. Trong nháy mắt đó, Trương Tiểu Oản vuốt cái bụng lần đầu phồng lên vì no của mình, cảm nhận ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp mà cười ngây ngốc……

Nàng nheo mắt lại ngẩng đầu nhìn vè phía mặt trời. Trong cánh rừng hoang dã này, đây là lần đầu tiên từ khi xuyên qua Trương Tiểu Oản tin tưởng bản thân có thể sống sót được.

Trời không tuyệt đường người, chỉ cần ăn no thì ngày sẽ tốt hơn.

*********

Đến buổi tối hôm đó, Trương Tiểu Oản đã nhìn thấy ngọn núi trập trùng, dù đang là mùa đông cũng xanh mướt kia.

Nàng không muốn đến gần hơn vì sợ trong núi có dã thú vì thế nàng định ngày mai trời sáng mới đi xung quanh nhìn xem thế nào.

Nàng đã lấy cỏ dại đan thành một bộ dây thừng, cũng chọn được mấy cây gỗ nhọn. Đến lúc đó nàng sẽ xem có con vật nào ngốc, dễ bắt không. Nhưng Trương Tiểu Oản không dám vọng tưởng quá nhiều. Động vật trong núi sợ là cũng không có mấy con ngu ngốc bởi vì nếu ngốc thì đã bị dã thú ăn thịt rồi.

Nàng chỉ cần có thể bắt được chút thịt, một chút đồ ăn, tốt nhất là thứ gì đó có thể bán lấy tiền là tốt rồi. Dù cho bắt được nhiều thì nàng cũng không cõng về được.

Nàng không tham nên cũng hy vọng ông trời không cần gây ra cho nàng nhiều việc ngoài ý muốn đã là tốt rồi.

Bởi vì cách núi không xa nên đêm nay Trương Tiểu Oản qua đêm ở một rừng cây nhỏ khuất gió. Nàng có thể nghe thấy tiếng dã thú, còn có tiếng gió thổi qua rừng cây, quả thực khiến người ta sởn tóc gáy —— cũng chỉ có lúc này, nàng mới tin lời người trong thôn nói rằng đến cả thợ săn tốt nhất của thôn Lưu gia cũng chỉ dám vào rừng vài lần một năm.

Núi sâu rừng già là nơi mãnh thú thường đến. Nơi này không có bóng người, trời tối nhanh, mà sự an tĩnh nơi đây có thể cắn nuốt mọi thứ khác.

Một đêm này nàng nghe tiếng quỷ khóc sói gào khiến người ta kinh hoàng truyền đến từ ngọn núi không xa cách đó. Trương Tiểu Oản căn bản không dám nhắm mắt, luôn duy trì đống lửa nhỏ không dám nhúc nhích. Cơ thể nàng tê dại, thi thoảng mới run lên. Lúc ánh mặt trời chiếu lên người ấm áp thì Trương Tiểu Oản mới mơ màng ghé vào sọt nhắm mắt ngủ một chút.

Trước khi mê man, Trương Tiểu Oản vẫn cảm thán cái vận cứt chó của mình: Nếu ở chỗ này gặp mưa thì cho dù không gặp dã thú nàng cũng sẽ bị lạnh đến chết, hoặc bị bóng đêm hù chết.

Trương Tiểu Oản không dám ngủ quá sâu, cũng may thân thể này tuy gầy yếu nhưng linh hồn bên trong đã trưởng thành nên ít nhiều cũng khống chế được tinh thần, không để bản thân ngủ quá lâu.

Nàng vừa tỉnh lại đã nhóm lửa đun nửa bình canh cá hôm qua để lại. Nhìn sắc trời sắp lên đến đỉnh đầu, nàng biết mình không có nhiều thời gian vì thế vội căn cá xong, thu dọn đồ đạc rồi cõng sọt chạy về phía ngọn núi nàng vẫn mơ ước.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện