Trắng noãn bồ câu đưa tin đang bay nhanh vào. Tần Tranh bị đám ma cô kêu giật lên đi làm, Nhược Thiên Vô Vân cuối cùng cũng hồi đáp.
“Đang đi kiếm tiền, đợi chút.”
Tần Tranh trong lòng có chút ấm áp, chính mình cho tới bây giờ còn chưa xem hắn là bạn sao?
Sau khi ăn sáng, không biết tú bà hôm nay ra sao, không đưa nàng đi rửa chén nữa, mà sai nàng đi gánh nước để đi tưới Thủy Tiên. Việc này có chút hứng nắng, cũng không đau lưng cực khổ như rửa chén, Tần Tranh sinh tiền cũng chưa từng là con nhà danh giá nhưng làm việc vẫn rất tốt, dù làm cái gì cũng không thấy quá cố sức.
Làm việc lặt vặt cũng không phải một ngày hai mươi bốn giờ làm suốt, làm trong sáu giờ có thể chừa ra thời gian nhàn rỗi, lại có thể thông thả phía sau có chó đi theo mông, tú bà cũng không hạn chế hoạt động của nàng, đương nhiên, đại môn là không thể ra , cổng sau cũng có thể đi xa xa một chút. Muốn cùng vào phòng các cô nương nói chuyện vẫn được, có thể theo quan khách cười đùa hihi haha, quần áo giày dép hay là son phấn cũng có thể dùng chung, còn có thể ưu tư cùng các nàng đối ẩm cầm kỳ thi họa, bất quá, các cô nương lại không biết võ .
Tần Tranh chung quanh đi dạo một vòng bên dưới thất vọng vô cùng, nàng vốn là muốn tìm kiếm chút bất đồng tại đây, rồi tìm cơ hội dụng người ghen ghét tìm cách êm xuôi hướng ra ngoài, vẫn như là đục nước béo cò danh danh chính chinh êm xuôi ra ngoài, ai ngờ nơi này quả thật quá an lạc, nếu tú bà kia lâu lâu không gặng giọng mắng chửi pha trà tiếp khác khả dĩ còn an bình hơn, Tần Tranh nghĩ ngay nơi này không phải chốn thanh lâu mà là hậu cung của nhà vua.
Bất quá, ở đây nàng có chút thu hoạch, sau khi hảo hảo tỷ muội nói chuyện với một cô nương lại học được một tân thủ khúc đoản, lại có một cô nương nhờ Tần Tranh đi tìm con vẹt, nhưng lại không thấy cuối cùng tìm thấy một con mèo, mèo trên khóe miệng dính một cọng lông chim. Làm xong chuyện này, cô nương ấy tặng cho Tần Tranh một cây ngân trâm, sau đó chính mình chui vào phòng khóc suốt mấy ngày, Tần Tranh lại ngồi ở cửa phòng của nàng ta vuốt vuốt cái trăm, tự nghĩ sao nàng không nuôi ba bốn mươi con vẹt, nói vậy không cần phải tìm Nhược Thiên Vô Vân vay tiền bọn ta có thể chính mình chuộc thân đi ra ngoài.
Đến đêm, nàng vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào có thể trốn thoát, nhưng cuối cùng ngày này cũng trôi đến.
Cùng tối hôm qua giống nhau, vào phòng ngủ cũng chỉ có Tần Tranh và Khiếu Nguyệt Vô Tâm nữ nhân kia, tất cả mọi người đều kỳ lạ biến mất. Khiếu Nguyệt Vô Tâm nói các nàng đăng xuất rồi, vì thế Tần Tranh ngồi ở trên giường ôm đầu gối nghĩ ngợi đăng xuất là làm cái gì.
“Tiền đã tìm đủ, ngươi ở thanh lâu nào? Ta sẽ tìm ngươi.” Nhược Thiên Vô Vân ngàn dặm truyền thư đưa tới.
“Khóai Hồng Lâu.” Gọi là tên này đi? Từng nghe bọn ma cô nói. Tần Tranh quay vào thì thấy Khiếu Nguyệt Vô Tâm đã chìm vào giấc ngủ, liền nhẹ nhàng mà từ trên giường đứng lên hướng ra phía ngoài đi.
“Đã trễ thế này, ngươi đi đâu?” Ngoài cửa xuất hiện người giữ cửa hỏi.
“Ta muốn tìm Phượng Nương.” Phượng Nương đích thị tên tú bà, hai ngày này Tần Tranh đã nghe mọi người gọi bà ta như vậy. Nếu Nhược Thiên Vô Vân muốn đi đến, vậy trước tiên nàng phải đến đó nói một tiếng, tốt nhất lúc đó có thể giao tiền, rồi ba chân chạy mất.
Nơi này giữ cửa là NPC tầm thường nhất, đầu óc cũng đơn giản, chỉ biết là nhiệm vụ của hắn là đi theo Tần Tranh phòng khi nàng chạy trốn mất, đối việc không có một chút lòng hiếu kỳ, lập tức cũng không hỏi nhiều, liền mang theo Tần Tranh đi tìm tú bà.
Đi ngang qua phòng bếp, Tần Tranh cảm thấy bụng có chút đói, quyết định đi vào tìm cái gì để ăn. Khoái Hồng Lâu phòng bếp ban đêm cũng không tắt lò , có thể tùy tiện ra vào. Trừ bỏ ngày đầu tiên ở trong này làm việc lặt vặt khi Tần Tranh ngây ngốc chưa biết gì, chỉ tên canh người cho hai cái bánh bao, về sau biết