Vừa có kết quả của người chiến thắng, khán giả lập tức la hét chói tai. Người thân và bạn bè Đinh Mông hạnh phúc như điên, lại kêu gào khẩu hiệu của họ:
“Đinh Mông Đinh Mông, đáng yêu nhất vũ trụ!”
…
Đinh Mông lập tức thoát khỏi chiến thắng bất ngờ, trở lại thực tế.
“Đinh Mông lại bày ra bộ dạng ngốc nghếch thế kia, có phải cũng không ngờ mình sẽ thắng hay không?”
Nữ MC ném câu chuyện sang cho cô, Đinh Mông gật đầu nói: “Tôi cũng không ngờ, bởi vì Bạch Cảnh Thụy vẫn luôn dẫn đầu, tôi nghi ngờ có phải khán giả quá căng thẳng mà trượt tay ấn nhầm không nữa.”
Trên dưới khán đài đều cười, Bạch Cảnh Thụy ở bên cạnh nói:”Hay là cho họ bình chọn một lần nữa nhé?”
Mọi người lại cười ồ lên lần nữa, nữ MC lại nói với Bạch Cảnh Thụy: “Chỉ thua bốn phiếu cũng thực đáng tiếc, nhưng mà cũng đừng nản lòng, vẫn còn trận tranh giải ba, cố lên!”
Trận tranh giải ba diễn ra ngay trước trận tranh giải nhất, Đinh Mông cùng Bạch Cảnh Thụy đi vào cánh gà, chuẩn bị cho trận thi đấu tiếp theo.
Đường Thi Nhiên đã thay xong quần áo, gặp Đinh Mông đi vào, cười cười với cô: “Cuối cùng lại được làm đối thủ của cô, tôi nhất định sẽ không nhượng bộ đâu”.
Đinh Mông cũng cười cười với cô ta: “Thi đấu hết mình mới là tôn trọng đối thủ, tôi cũng không khách khí”.
Đường Thi Nhiên chỉ cười mà không nói gì nữa, Đinh Mông cũng không để ý, đi vào phòng thay đồ.
Lần này Kiều Dĩ Thần chuẩn bị trang phục cho cô lại có cả giày đi kèm, cô thay một bộ váy màu vàng, cởi đôi sandal ra, xỏ đôi giày cao gót cũng màu vàng vào.
Đinh Mông cũng từng thấy người khác đi giày cao hơn đôi này nhiều, cũng không có chuyện gì cả, nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên Đinh Mông đi đôi giày đế nhọn cao như vậy, chỉ sợ lát nữa sẽ ngã.
Nhưng đôi giày này lại thực sự phù hợp với bộ váy, cô thay đồ xong, ngẩng đầu nhìn mình trong gương.
Chuyện này… Thật sự chỉ có thể dùng từ tuyệt vời để hình dung, tuy rằng tự nói chính mình thật sự xấu hổ. Nhưng cô hoàn toàn không ngờ mình mặc cái váy màu vàng kia lại chẳng có chút cảm giác không hợp nào, thậm chí phối hợp với lối trang điểm này, còn nhìn ra phong thái của một Thiên Hậu.
Cô nhớ đến lời người dẫn chương trình vừa nói lúc trên sân khấu, trải qua quãng thời gian huấn luyện vừa rồi, khí chất của cô càng ngày càng tốt lên, khí chất của một ngôi sao cũng là do được bồi dưỡng từng chút như vậy phải không?
Cô lại ngắm nhìn mình trong gương, vóc dáng nhu thuận dẻo dai, mái tóc dài xinh đẹp, cùng với lối trang điểm tự nhiên, hóa ra cô mặc màu vàng cũng có thể đẹp như vậy.
Thẩm mỹ của Kiều Dĩ Thần cũng quá tinh tế đi.
Đinh Mông từ phòng thay đồ bước ra ngoài, thợ trang điểm cũng không tin được khi thấy cô mặc bộ váy màu vàng lại xinh đẹp đến như vậy. Để Đinh Mông ngồi xuống, thợ trang điểm cũng bắt đầu trang điểm cho cô.
“Tôi nghĩ không sai mà, cách trang điểm của cô quả thực rất hợp với bộ váy này, nhưng mà màu vàng cũng khó tạo được khí chất.”
Đinh Mông nhắm mắt lại, cảm giác cọ trang điểm xoay xoay không ngừng trên mặt rất mềm mại, thợ trang điểm giúp cô sửa lại màu môi cùng ánh mắt một chút, liền kết thúc.
Lúc này trên sân khấu, hai thí sinh đã biểu diễn xong, giám khảo đang nhận xét. Đinh Mông nhấp môi, tán son ra, lại đi đến trước gương chỉnh sửa tóc mái.
“A, lần đầu tiên trong 25 năm qua tôi mới thấy mình xinh đẹp như vậy!”
Thợ trang điểm đang ở bên cạnh thu dọn đồ đạc lại nghe được lời lẩm bẩm của Đinh Mông cười ra tiếng: “Cho nên cô nhanh chóng đi mua những đồ trang điểm tôi gợi ý đi.”
Đinh Mông gật đầu đồng ý, tuy rằng hơi tốn kém, nhưng hiệu quả tốt như vậy thì tốn kém một chút cũng đáng.
Ah, chờ khi cô kiếm được tiền rồi, nhất định sẽ đi mua một bộ về.
Trên vũ đài, giám khảo đã kết thúc bầu chọn, âm nhạc vui nhộn bắt đầu mở, để chúc mừng thí sinh đạt thứ 3.
Là Bạch Cảnh Thụy thắng.
Lúc thi đấu, anh ta lại bỏ qua sở trường nhảy của mình, lựa chọn hát một bài nhạc nhẹ, gây ra bất ngờ cho ban giám khảo, lại nhận được lời khen.
Trận đấu của họ kết thúc, cũng có nghĩa là đến lượt Đường Thi Nhiên và Đinh Mông ra sân.
Nói thật, Đinh Mông vẫn luôn lo lắng, Đường Thi Nhiên sẽ hát trùng bài hát của cô, nhưng khi tiết tấu nhạc vang lên, Đinh Mông liền biết không phải.
Đường Thi Nhiên cuối cùng cũng không lựa chọn bài <Nhị Nguyệt Sơ Hoa>.
Cô hát bài hát của Tư Mã Tiêu Tiêu, bài <Ánh sáng>, là một bài hát rất khó, nhưng không ngoài khả năng của Đường Thi Nhiên. Đây là một sự lựa chọn an toàn.
Khi nãy chiến thắng Bạch Cảnh Thụy là do Đinh Mông tự tin, cô tự tin bất kì kết quả, nên mới đạt được chiến thắng ngoài mong đợi.
“Xuyên qua lồng giam, xé tan màn đêm, đó chính là ánh sáng”
Đường Thi Nhiên vừa mở màn, âm thanh liền khiến khán giả kinh ngạc. Cô sử dụng hết tất cả kĩ năng của mình, bất cứ phương diện nào cũng không có vấn đề, có thể gọi là một phần biểu diễn chuyên nghiệp. Mỗi lần nghe cô ta hát, Đinh Mông đều kinh ngạc, một cơ thể nhỏ bé lại có thể bật ra sức lực kinh người như vậy.
Cô lại âm thầm hít hơi, nhắc nhở mình không được sợ hãi, sợ hãi đối thủ, chính là khởi đầu của thất bại.
Tiếp nhận hết những lời chúc mừng của mọi người Bạch Cảnh Thụy lại quay về hậu trường, nhìn thấy Đinh Mông đứng đó, liền tiến lên cổ vũ cho cô.
Đinh Mông hơi cảm động, mình vừa mới chiến thắng anh ta, anh ta lại không giận mình chút nào.
Sau khi bài diễn của Đường Thi Nhiên kết thúc, khán giả phản ứng rất nhiệt tình, Đinh Mông hít sâu, nghe được MC tuyên bố: “Người kế tiếp lên thi đấu là Đinh Mông, cô ấy sẽ mang đến điều gì cho chúng ta? Tôi vô cùng tò mò nên sẽ không nói thêm gì nữa, xin mời Đinh Mông lên sân khấu!”
Khán giả reo hò, ngọn đèn sân khấu thay đổi, âm nhạc <Nhị Nguyệt Sơ Hoa> thanh thoát mà sống động đã bắt đâu.
Tất cả khán giả sửng sốt trong giây lát, khi mà mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, lời ca của Đinh Mông đã cất lên: “Ở trong góc nhỏ, người vội vã ngang qua, a, không ai nhìn thấy tôi như lửa hoa nở rộ”
Cả khán đài đột ngột sục sôi, không chỉ bởi vì giọng hát tươi sáng của cô, mà còn là vì hai khí chất cùng tồn tại trên người cô gái này.
Đinh Mông không còn giống hình ảnh cô gái yếu đuối hát những bản ballad nhẹ nhàng trong ấn tượng của khán giả nữa, cô còn có thể trang điểm cá tính, mang giày cao gót và hát nhạc Rock!
“Thời gian không còn nhiều, không thể để mất nữa, a, chẳng muốn để ý đến cảm nhận của ai.”
Trong chiếc váy màu vàng, Đinh Mông tựa như một nữ hoàng kiêu ngạo, khán giả liên tục hét chói tai, cũng không ảnh hưởng chút nào tới cô. Trong lòng cô âm thầm lấy lại bình tĩnh, đoạn kế tiếp chính là phần điệp khúc.
Cô cầm micro chặt thêm một chút, âm thanh như pháo hoa muốn nổ tung trên bầu trời.
“Nhị Nguyệt sơ hoa..”
Giọng hát của cô bỗng nhiên cao vút, trên sân khấu pháo hoa cũng đột ngột bắn ra vàng rực, chiếu sáng toàn bộ cảnh tượng trên vũ đài. Điều này đem lại hiệu quả lớn, khán giả càng ngày càng cuồng nhiệt, gần như không thể kiểm soát.
Tiếng la hét chói tai điên cuồng át đi toàn bộ sân khấu, Đinh Mông cũng vẫn không hề bị ảnh hưởng, hát đến lời thứ hai, cô không hề sợ sẽ vấp ngã mà đứng yên tại một góc sân khấu, cô mang theo âm nhạc cùng nhịp điệu, đi lại xung quanh.
Thậm chí cô còn đi dọc theo phía trước sân khấu, để khán giả được nghe âm thanh ở khoảng cách gần hơn: “Nhị nguyệt sơ hoa”.
Giọng hát của cô một lần nữa lại kích thích màng nhĩ khán giả, trên sân khấu “phanh” một tiếng, khoảng không ngập tràn giấy màu vàng sáng lấp lánh.
Sự nhiệt tình của khán giả giống như núi lửa phun trào, khiến MC không thể kiểm soát được, Trên tóc Đinh Mông dính rất nhiều những mảnh giấy nhỏ, cô dùng ngón tay khêu ra, lại nghe nam MC nói: “Thật sự bất ngờ! tôi không thể tin được ở sân khấu thi đấu ngày hôm nay có thể nghe được bài hát <Nhị Nguyệt Sơ Hoa>! Càng không ngờ được là cô ấy sẽ hát!”
Dù sao đây cũng là một bài hát khó, nếu thí sinh không phải Tư Mã Tiêu Tiêu chân chính thì chính là tìm cái chết! Huống chi trước giờ Đinh Mông vẫn đi theo dòng nhạc trữ tình.
Nữ MC cũng kích động: “Cô ấy mặc như vậy tôi cảm thấy dùng từ “mới lạ” không thể diễn tả được, vày vàng, giày cao gót vàng, lại vô cùng phù hợp với bài hát này, thực sự là từ cô bé đáng yêu biến thành nữ hoàng!”
Đinh Mông nghe bọn họ