Editor: Matcha
***
Bài tập Toán ?
Hứa Thâm nhướn mày nhìn về phía cô: " Bài tập Toán nào cơ?"
" Cậu mau làm bài đi. Nếu nhanh chóng muốn tiến bộ thì hiển nhiên phải làm bài tập về nhà" Lông mi của Lâm Thiển còn vương vấn vài giọt nước mắt, sáng lấp lánh.
Hứa Thâm đảo lộn đồ đạc trên bàn của mình:" Không làm"
" Vì sao lại không ?"
" Không muốn liền không làm, không có lí do"
" Là một học sinh Nhị Trung, phải nỗ lực học tập, nhiệm vụ hàng đầu chính là hoàn thành bài tập, mau làm bài đi"
Bộ dáng hung dữ kia của Lâm Thiển rất lại khiến Hứa Thâm bật cười. Anh không trả lời Lâm Thiển, thay vào đó là liếc nhìn Vương Tuấn Võ đứng im không dám động.
Vương Tuấn Võ nhìn ánh mắt của anh, liền hiểu ý.
" À, nếu cậu không muốn làm cũng không sao. Khi nào có thời gian, mình sẽ làm bài tập trước cho cậu"
Cậu nói xong, không chờ Lâm Thiển phản ứng lại, đã vụt chạy.
" Này, Vương Tuấn Võ !" Lâm Thiển muốn gọi cậu quay lại, thế nhưng cậu đã nhanh trí chạy đi từ bao giờ.
Lâm Thiển quay đầu nhìn Hứa Thâm dựa lưng vào cửa sổ, nhận ra cái nhìn của anh mang theo vẻ châm chọc.
" Làm sao nữa ?" Hứa Thâm tựa như khiêu khích.
Lần đầu ra trận đã không thuận lợi, tay còn ẩn ẩn chút đau đớn, Lâm Thiển vì tức giận nên chẳng thèm để ý đến anh.
Cô không quan tâm tới mình, anh cũng không muốn nhiều lời. Anh nhìn chằm chằm Lâm Thiển hai giây, sự khó chịu khi có người quấy rầy lúc anh ngủ đã biến thành hư không.
Đôi khi anh cảm thấy, thời điểm Lâm Thiển tức giận cũng rất thú vị, đặc biệt linh động.
Anh không muốn ngủ nữa, bèn lấy sách ra tiêu khiển.
*
Tiết đầu là giờ Ngữ văn, đây cũng là môn mà anh chưa bao giờ nghe giảng.
Có đôi lúc vì quá mệt mỏi mà anh sẽ ngủ đến hết giờ. Nhưng hôm nay lại không như mọi ngày, anh từ ngăn bàn lấy ra quyển < Lịch sử thời gian > để giải trí.
Quyển sách có chút cũ, minh chứng cho việc chủ nhân của nó lấy ra đọc không chỉ một lần.
Tiếng chuông vào học vang lên, Lâm Thiển lấy sách Ngữ văn ra, cô không nghĩ tới ngày đầu tiên triển khai ' kế hoạch cải tạo Hứa Thâm' đã gặp phải một thất bại lớn như vậy. Xem ra chiến lược này rất khó thực hiện.
Lâm Thiển hít một hơi thật sâu, cô cảm thấy mình không nên dễ dàng bỏ cuộc.
Cô mới ngồi cùng Hứa Thâm, nếu giờ đây không cướp lấy quyền chủ động thì không phải sau này Hứa Thâm sẽ 'đè đầu cưỡi cổ' cô hay sao ?
Không thể nào !
Cô đã chịu thiệt chuyện mắt kính, không thể nhượng bộ thêm lần nào nữa.
Lâm Thiển liếc nhìn Hứa Thâm ngồi kế bên mình, quả nhiên anh không chăm chú nghe giảng. Giờ Ngữ văn lại lấy sách khác ra đọc.
" Nghe giảng" Lâm Thiển chọc chọc Hứa Thâm, nhỏ giọng nói.
Hứa Thâm xoay người, thấy cô ngồi như chưa từng có chuyện gì xảy ra liền bật cười.
Không hổ là học sinh ngoan, trộm nói chuyện riêng cũng phải bày ra bộ dáng đang chăm chú nghe giảng.
Hứa Thâm lắc đầu, không có đáp lại, chỉ quan tâm đến quyển sách trên tay mình.
Đợi một lúc, không thấy anh trả lời mình, Lâm Thiển nhíu mày. Chờ đến khi cô giáo viết bài lên bảng thì cô mới quay sang nhìn Hứa Thâm.
Quả nhiên anh để ngoài tai những lời cô vừa nói !
Nhân lúc Hứa Thâm không chú ý, Lâm Thiển liền dứt khoát giật lấy quyển sách.
Cuốn sách đột nhiên biến mất khiến Hứa Thâm ngỡ ngàng.
" Cậu đang làm gì vậy ?"
Lâm Thiển giấu quyển sách kia rồi nói: " Đã đi học thì phải nghe giảng"
" Đưa sách cho mình" Hứa Thâm hơi hơi nhíu mày.
Nghe thấy giọng nói của anh trầm xuống vài phần, Lâm Thiển có chút do dự. Có phải cô đã làm quá lên rồi hay không ? Mặc dù điểm xuất phát tốt, nhưng có lẽ phương pháp này không đạt được hiệu quả như mong muốn.......
Chỉ là cô không muốn cúi đầu trước Hứa Thâm: " Tan học mình sẽ đưa cho cậu"
" Đưa nó cho mình, ngay bây giờ"
Trước kia cô chưa từng thấy Hứa Thâm lộ ra biểu tình tức giận như vậy, nhận thấy anh khác thường, Lâm Thiển có chút dao động.
" Cậu nghiêm túc nghe giảng thì mình sẽ trả sách cho cậu"
" Đưa cho mình" Hứa Thâm cảm thấy khả năng tự chủ của bản thân sắp hết.
Nếu không phải người trước mặt anh là Lâm Thiển, khẳng định anh sẽ trực tiếp đoạt lại.
Lâm Thiển không dám nhìn anh, cô quay mặt đi: " Cậu phải đồng ý sẽ nghiêm túc nghe giảng"
Cô đã nhượng bộ rồi !
Ngay lúc này, giáo viên Ngữ văn đứng trên bục đã viết xong một đoạn phân tích, sau đó bà tiếp tục cảm nhận chiều sâu của bài thơ.
" Giờ chúng ta sẽ cùng đi phân tích đoạn này một chút, để xem thi nhân muốn biểu đạt tình cảm gì"
Ầm ầm !
Tiếng va chạm của bàn ghế đột ngột vang lên.
Cô Dư ngẩng đầu nhìn về nơi có tiếng va chạm --- phía cuối lớp.
" Có chuyện gì vậy ?"
Nụ cười trên mặt Lâm Thiển lúc này có chút cứng đờ: " Vừa rồi có một con châu chấu từ đâu bay đến, nó đã nhảy ra ngoài rồi ạ"
" Thời tiết này cũng có châu chấu sao............" Cô Dư lẩm bẩm vài câu, nhưng cũng không để tâm nhiều " Nếu nó đã bay ra ngoài rồi thì chúng ta tiếp tục bài giảng"
Dù sao thành tích của cô cũng rất tốt, cô Dư rất thích đứa nhỏ tên Lâm Thiển này.
Đương nhiên Lâm Thiển sẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Lực chú ý của mọi người một lần nữa dời đến bài giảng, Lâm Thiển mới xoay người trừng mắt nhìn Hứa Thâm.
"Còn không buông tay?"
Hứa Thâm cười: " Là cậu không trả cho mình"
Lâm Thiển sao có thể nghĩ đến, Hứa Thâm to gan chơi lớn như vậy, dám giật lại sách ngay trong giờ học !
Người nọ duỗi tay vòng qua eo cô, nắm lấy bàn tay đang cầm sách của anh.
Nếu không phải có bàn học che đi, cô Dư sẽ bị sốc khi thấy cảnh này !
Hứa Thâm dám chiếm tiện nghi của cô !
Vì đang trong lớp nên cô không muốn gây động tĩnh lớn, khi cô Dư điểm danh cô cũng chỉ có thể nở một nụ cười giả tạo để đối phó !
Hứa Thâm không khác gì