Editor: Matcha
***
Hứa Thâm liếc nhìn cô: " Là cuốn sách hôm trước ai đó đoạt lấy"
Động tác của Lâm Thiển bất chợt ngừng lại. Trường hợp xấu hổ như vậy thì cậu ta nhắc lại làm gì cơ chứ !
Cô ngẩng đầu, chỉ thấy trong mắt anh là sự cười nhạo, Lâm Thiển bĩu môi nói: " Không nghĩ tới đó, cũng có lúc cậu giữ sách như là bảo bối"
Hứa Thâm không nói gì, anh gấp sách lại rồi đưa cho Lâm Thiển.
Lâm Thiển nhìn thoáng qua, ngoài bìa sách có ghi < Lịch sử thời gian >.
Cô có chút ngạc nhiên, thứ nhất là vì Hứa Thâm có loại sách này, mặt khác Lâm Thiển không ngờ anh sẽ đọc kiểu sách như vậy.
" Cậu vẫn luôn đọc cuốn sách này ?"
" Như cậu thấy"
Lâm Thiển có điểm hiếu kì mở sách ra. Chỗ trống của trang tiêu đề có một dòng chữ viết bằng bút máy.
" Xin lỗi, mình không cố ý"
Kiểu chữ viết trên trang tiêu đề có lẽ là chữ Thảo*, không giống cách viết của Hứa Thâm. Lâm Thiển hơi ngượng ngùng khi không cẩn thận nhìn thấy lưu bút người khác viết cho anh.
*Thảo thư(tiếng trung 草書; bính âm cǎoshū) hay chữ Thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa.
So với triệu thư, lệ thư, khải thư và hành thư, thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả.
Hứa Thâm lại không để tâm: " Xem đi, là ông nội mình viết"
Không phải thư tình.
" Ông nội cậu sao ?"
Cô đã nghe không ít tin đồn về Hứa Thâm, nhưng đề cập đến gia thế thì không nhiều lắm, chỉ biết cha anh mở công ty, điều kiện trong nhà rất tốt.
" Mình có thể đọc sao ?"
Hứa Thâm lộ ra vẻ mặt ' cứ tự nhiên'.
Lâm Thiển mở quyển sách này một cách cẩn thận nhất có thể.
Chữ viết của ông nội Hứa Thâm thực phiêu dật có lực. Rốt cuộc cô cũng hiểu vì sao Hứa Thâm lại nhất quyết muốn đòi cuốn sách từ chỗ cô.
Cuốn sách này là một món quà từ ông nội Hứa Thâm dành cho anh khi lên mười. Đã bảy tám năm trôi qua, dù có chút cũ nhưng nó được bảo quản tốt, đủ thấy chủ nhân yêu thích nó đến nhường nào.
Lâm Thiển áy náy cúi đầu. Lần trước trong lúc nhất thời là do cô quá xúc động, lại không biết rằng nó quan trọng đến vậy. Suy nghĩ lại, là bản thân mình không đúng.
" Chuyện lần trước, thật ngượng ngùng......" Lâm Thiển không biết làm thế nào, đành trả lại cuốn sách cho anh.
" Cậu muốn xin lỗi bằng cách nào ?"
Hả ? Tên Hứa Thâm này vẫn còn mặt mũi mà nói ?
Cảm giác tội lỗi của Lâm Thiển hoàn toàn biến mất: " Hứa Thâm, cậu không cần quá phận"
Hứa Thâm mỉm cười, nhẹ nhàng cầm lấy quyển sách.
Lâm Thiển khẽ hừ một tiếng, trong lòng khinh thường không muốn cùng anh so đo. Cô nhỏ giọng hỏi: " Khi mười tuổi, ông nội tặng cho cậu cuốn sách này, lúc ấy cậu có hiểu gì không ?"
Thời điểm Lâm Thiển học sơ trung cũng từng đọc qua cuốn < Lịch sử thời gian> ở thư viện trường nơi ông ngoại cô dạy. Khi ấy cô cũng tò mò mở ra nhìn, mới đọc được hai trang đã không chịu nổi.
Thật sự không thể trách cô thiếu kiên nhẫn. Lúc đó cô mới học Vật lý, kiến thức còn ít, năng lực lí giải không bằng bây giờ, đọc không hiểu là điều rất bình thường.
Nhưng Hứa Thâm mới mười tuổi đã nhận được cuốn sách này, chẳng lẽ anh là thần đồng có một không hai ?
Không nghĩ tới giây tiếp theo, cô lại nghe thấy Hứa Thâm thành thật trả lời: " Không hiểu"
Hình tượng thần đồng trong nháy mắt đã bị chính bản thân anh phá hủy.
"Vậy........." Vốn dĩ Lâm Thiển muốn hỏi 'Sao cậu còn đọc', nhưng cô cảm thấy hỏi như vậy rất thiếu tế nhị nên thôi.
Chỉ có điều Hứa Thâm giống như hiểu được suy nghĩ của cô, anh lên tiếng giải thích: " Không hiểu nên tùy tiện xem, càng đọc càng thấu hểu, mỗi lần nhìn lại thì sẽ có một kiểu lí giải mới, cảm giác không tồi"
" Cậu thích Vật lý sao ?" Lâm Thiển không hiểu vì sao bản thân cô lại hỏi một vấn đề có chút không liên quan.
Hứa Thâm kinh ngạc nhìn cô khinh suất, nhưng vẫn trả lời: " Không hẳn"
Lâm Thiển suy nghĩ: " Chẳng lẽ cậu yêu thích thiên văn học ?"
Hứa Thâm nhìn cô, đôi mắt của thiếu nữ linh động sáng ngời, phảng phất trong chớp mắt anh thấy mình như đang ngắm ngôi sao sáng nhất bầu trời đêm.
Hứa Thâm không trả lời.
Đúng lúc này, giáo viên bộ môn Ngoại ngữ đi vào, trực tiếp bắt đầu bài giảng của mình.
Lâm Thiển cũng không nhiều lời, cô lấy sách từ ngăn bàn, lén lút chú ý biểu cảm trên mặt Hứa Thâm.
Anh vẫn như cũ không chịu nghe giảng, phát ngốc nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.
Lâm Thiển nghĩ rằng mình đã đúng.
Hai lần tình cờ bắt gặp thành viên của Thiên Văn Xã, tuy cô không biết vì sao mà anh lại không tham gia nhóm, nhưng Lâm Thiển suy đoán Hứa Thâm anh dành một sự quan tâm đặc biệt đến thiên văn học.
*
" Thâm ca." Tan học, Lục Bác Uyên nhìn thấy Lâm Thiển đi ra ngoài, cậu lập tức chạy đến bên người Hứa Thâm.
" Nói"
Lục Bác Uyên cười hì hì: " Thâm ca, Chung Dật Minh đến đây hỏi bài, sao cậu lại chen ngang ?"
" Ngắt lời gì ?" Hứa Thâm hỏi ngược lại.
Ý cười trên mặt Lục Bác Uyên rất khó che giấu: " Cậu còn không thừa nhận ? Hứa Thâm, cậu sờ thử lương tâm của bản thân, nói, có phải cậu ghen tị hay không ?'
Đôi mắt của Hứa Thâm híp lại, nhìn chằm chằm Lục Bác Uyên: "Cậu mua giấm ?"
" Hứa Thâm, cậu không thể sử dụng mạch não của người bình thường để tự hỏi hay sao ? " Lục Bác Uyên trợn mắt " Này, nói thật......."
Lục Bác Uyên còn muốn hỏi thêm nhưng chưa đợi cậu nói xong, đã có người cắt ngang.
" Hứa Thâm, chỉ có cậu không làm bài tập Sinh học, lần tới cậu nên hoàn thành chúng trước khi nộp"
Lữ Đình Ngọc mang bài đi phát cho từng người , nhìn thấy tên Hứa Thâm, cô như đang cố ý bổ sung thêm một câu.
Nếu bình thường, Hứa Thâm sẽ phớt lờ lời cô nói. Vốn dĩ anh đang nói chuyện cùng Lục Bác Uyên, nhưng hôm nay không hiểu tại sao, anh cảm thấy Lữ Đình Ngọc có chút phiền phức.
" Vì thế ?"
Anh nói.
Có lẽ là không nghĩ tới anh sẽ trả lời mình, Lữ Đình Ngọc vừa rời đi quay đầu lại, nhìn về phía anh: " Cho nên gì ?"
" Lần sau mình vẫn không làm bài đấy, được chứ ?"
Lục Bác Uyên không hiểu sao Hứa Thâm lại khó chịu, cậu nghĩ tới tiết sau là giờ Sinh học, liền vội vàng lôi kéo Hứa Thâm, ý bảo Hứa Thâm đừng chấp nhặt.
Hứa Thâm mặc kệ Lục Bác Uyên, anh chỉ nhìn Lữ Đình Ngọc.
Lữ Đình Ngọc sửng sốt: "Mọi người đều hoàn thành bài tập, mình chỉ nhắc nhở cậu một chút."
Thấy Hứa Thâm không có ý định nói chuyện cùng mình, Lữ Đình Ngọc có chút luống cuống. Nhưng