Editor: Matcha
***
Lâm Thiển đối phó Hứa Thâm bao nhiêu lần rồi, đương nhiên cô cũng đã học được cách từ chối khôn ngoan !
Câu hỏi của Hứa Thâm có thể trả lời trong giây lát được sao ? Không có khả năng !
Vì thế Lâm Thiển rất 'cơ trí' lật ngược lại vấn đề: " Cậu muốn làm gì ?"
" Mình muốn thỉnh giáo cậu" Lời nói của Hứa Thâm hết sức chân thành.
Ánh mắt Lâm Thiển lộ ra vẻ do dự: " Thỉnh giáo bằng cách nào ?"
Cô lo sợ Hứa Thâm sẽ nói ra những kiểu câu như ' Đến nhà bổ túc cho mình', sự tình phát sinh ở tiệm lẩu Lâm Thiển không tài nào quên được, chính cô cũng cảm thấy chuyện này không ổn.
Có điều Hứa Thâm không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô hồi lâu rồi mới bật cười, thậm chí còn híp mắt nở nụ cười tươi hiếm thấy " Lâm Thiển, cậu cho rằng mình muốn thỉnh giáo thế nào ?"
Lâm Thiển sửng sốt.
Nụ cười trên môi Hứa Thâm càng thêm sâu: " Sao cậu có thể suy nghĩ viển vông đến vậy ?'
Anh còn rất tự nhiên vươn tay ra xoa mái tóc mượt mà của cô. Sau đó làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra, vẫy tay chào tạm biệt trong ánh nhìn khiếp sợ của Lâm Thiển.
" Hạng nhất mau về nhà đi thôi, không cần suy đoán vớ vẩn"
Lâm Thiển bất động ngay tại chỗ, nhìn anh quay người rời đi, lúc này mới chợt tỉnh ngộ: " Hứa Thâm !"
Cô chỉ tay vào bóng lưng Hứa Thâm: " Cậu đúng là cái đồ không biết xấu hổ ! Cậu, cậu có bệnh !"
Trên mặt Hứa Thâm mang theo nụ cười ấm áp, phảng phất như qua cái nhìn ngay lúc này của anh tất cả mọi thứ đều trở nên tươi sáng. Anh cũng không ngoảnh đầu lại, chỉ giơ tay vẫy chào. Bỗng dưng mới nhận ra trêu đùa Lâm Thiển còn thú vị hơn anh tưởng tượng.
Cuối cùng Lâm Thiển phải ra về trong sự tức giận, đến nỗi mẹ cô hỏi đi chơi thế nào mà cô cũng chưa cho bà một câu trả lời thích đáng.
Cô đơn giản phác họa Hứa Thâm bằng vài nét vào cuốn sổ nhật ký, xấu đến nỗi không nỡ nhìn thẳng.
Tốt nhất Hứa Thâm đừng đến tìm cô hỏi bài ! Cô sẽ khinh bỉ cậu ta bằng phương pháp giải khó nhất !
Nhất định phải làm cho Hứa Thâm không bằng chết !
*
Ngay cả khi kì nghỉ trôi qua, chưa một lần nào Hứa Thâm tới làm phiền cô.
WeChat* hai người trao đổi hôm ấy cũng không có chút tin tức.
*WeChat là một ứng dụng đa mục đích: gửi tin nhắn, phương tiện truyền thông xã hội và thanh toán di động Trung Quốc được Tencent phát triển. Nó được phát hành lần đầu tiên vào năm 2011 và trở thành một trong những ứng dụng di động độc lập lớn nhất thế giới vào năm 2018, với hơn 1 tỷ người dùng hoạt động hàng tháng. WeChat đã được mô tả là "ứng dụng cho mọi thứ" của Trung Quốc và là "siêu ứng dụng".
Thời điểm về E thị ăn tết, Lâm Thiển cũng định nói với Hứa Thâm một tiếng, có chuyện gì thì chờ đến khi cô trở về thành phố S rồi nói sau. Thế nhưng nhìn khung thoại trống vắng, cuối cùng cô cũng chẳng còn hứng thú nữa.
Chẳng mấy chốc đã tới ngày khai giảng học kỳ mới, trong suốt quãng thời gian nghỉ đông Lâm Thiển chưa một lần gặp lại Hứa Thâm.
Ba tháng trôi qua, sự tức giận trong lòng Lâm Thiển đã sớm nguôi ngoai. Vốn dĩ cô muốn hỏi thời gian qua anh đã đi đâu, nhưng khi nhìn thấy người thật thì bản thân mình lại có chút lúng túng.
Xác thực Hứa Thâm không phụ sự kì vọng của mọi người, trong suốt kỳ nghỉ đông anh tiếp tục không làm bài tập, chỉ là nguệch ngoạc vài nét vào cuốn vở Toán, xem như là nể mặt thầy Tần.
Các thầy cô có tiết ở lớp 3 sớm đã thành thói quen, sẽ không có ai rảnh rỗi đi quản Hứa Thâm làm gì, duy chỉ có Lâm Thiển là phi thường lo lắng, chẳng lẽ mới qua một kỳ nghỉ mà kế hoạch cải tạo của cô đã tan thành mây khói, phải bắt đầu lại từ đầu ?
Căn cứ theo thông lệ ở Nhị Trung, đại hội thể thao mùa xuân được tổ chức vào cuối tháng tư hàng năm, đương nhiên khối 11 cũng phải cùng tham gia. Cho nên từ đầu tháng tư, một vài người có tố chất không tệ đã bắt đầu đi báo danh.
Lâm Thiển, người đang bận rộn với kế hoạch cải tạo lại không nghĩ tới Hứa Thâm cũng sẽ tham gia.
Lục Bác Uyên cùng Vương Tuấn Võ thay phiên nhau ra trận, dùng võ mồm để thuyết phục Hứa Thâm tham gia vào đội bóng rổ của lớp, nhưng với điều kiện, Lâm Thiển cho phép anh được ngủ trong lớp một tuần.
Vì trận bóng rổ kia, Lâm Thiển phải cắn răng đồng ý, sau đó trước đại hội thể thao khoảng một tuần, cô một chút cũng không để ý tới Hứa Thâm, coi đây như là một sự phản kháng.
Dù sao thì mâu thuẫn của cô gái nhỏ đều từ anh mà ra, Hứa Thâm tự biết mình đuối lý, cái gì cũng không dám nói. Cuối cùng cả tuần này hai người chưa nói với nhau được lời nào cho ra hồn.
Cho đến tận cuối tháng tư, đại hội thể thao được nhà trường tổ chức hoành tráng trong sự chờ mong của toàn thể học sinh khối 10 và khối 11.
Người dẫn đường của lớp 3 năm nay là Lâm Thiển, người có tổng số phiếu bầu cao nhất. Ngày khai mạc hôm ấy, cô mặc áo sơ mi trắng cùng váy đỏ theo đúng yêu cầu của nhà trường.
Thời điểm chuẩn bị, nam sinh lớp 3 đương nhiên nhìn thấy rất rõ.
Khi đám nam sinh xúm lại, hiển nhiên rất thích bàn luận về các chủ đề có liên quan tới nữ sinh trong lớp. Bản thân Lâm Thiển lớn lên đã vô cùng xinh đẹp, lại hiếm khi mặc váy, trong lúc nhất thời tầm mắt của các đại gia đều ăn ý hướng tới bên này.
Đến Lục Bác Uyên cũng không nhịn được mà tán thưởng: " Không hổ là Thiển ca, dù có ăn mặc giản dị nhưng cũng không giấu nổi vẻ rạng rỡ"
Cậu nhìn về phía Hứa Thâm, ánh mắt của người nọ hướng về phía trước, trông rất đứng co đắn.
Lục Bác Uyên bĩu môi: " Thâm ca, đều là người một nhà, cậu còn giấu diếm cái gì ? Cậu không nhìn lén người ta đấy chứ ?"
Hứa Thâm liếc nhìn cậu: " Sao trước kia mình không phát hiện cậu ' đáng khinh' như vậy ?"
" Mẹ kiếp ! Hứa Thâm, cậu còn làm bộ mình là chính nhân quân tử ? Nói mình ' đáng khinh' ? Cậu dám nói mình chưa từng nhìn qua Lâm Thiển hay không ?'
Hứa Thâm cũng lười cãi cọ cùng với loại học sinh tiểu học như cậu. Mỗi lớp bắt đầu lập thành đội, vì cậu đứng đầu hàng thứ nhất nên rất thản nhiên đi trước.
Người đứng ở phía bên kia chính là Lâm Thiển, sáng sớm trời còn hơi se se lạnh mà cô cũng chỉ mặc một chiếc áo mỏng manh, nên đành ôm lấy hai cánh, nhìn trông có vẻ rất lạnh lẽo.
Hứa Thâm nhíu mày, càng không để tâm tới Lục Bác Uyên đang kêu gào ở phía sau liền nhấc chân đi qua bên này. Vô cùng tự nhiên lấy áo của mình khoác lên người Lâm Thiển.
Lâm Thiển bị hơi ấm bất thình lình làm cho hoảng sợ, cô cuống quít quay đầu liền nhìn thấy Hứa Thâm đang cận kề mình.
"Cậu......"
" Mau lên đi lên sân khấu cho mình" Anh thô bạo dùng áo đồng phục bọc kín mít người cô, sau đó liền trở về chỗ.
Cả tuần này hai người mới bắt đầu nói chuyện đã rơi vào trường hợp xấu hổ thế này, tạm thời Lâm Thiển không biết nói gì.
Đáng xấu hổ hơn chính là khi cô xoay người lại, phát hiện ra không ít người đang nhìn chằm chằm mình. Cô nhanh chóng cầm lấy tấm bảng ghi " Lớp 3 khối 11", vờ như mình đang kiểm tra.
Mắt không thấy tâm không phiền, đúng là cô cảm thấy rất lạnh, chiếc áo đồng phục này của Hứa Thâm cũng thực sự..........rất ấm áp.......
Ôn Ánh Tuyết cùng Tống tiểu Văn nguyên bản đqng ngồi bên cạnh Lâm Thiển đương nhiên cũng thấy rành mạch chuyện vừa nãy, Hứa Thâm đi rồi, hai người mới dám phì cười.
Ôn Ánh Tuyết nhìn chiếc áo quá mức dài rộng trên người Lâm Thiển, cong mắt: " Mình không nghĩ tới đó, tên đồ đệ này của cậu vẫn chu đáo nhất"
Tống Tiểu Văn cũng hùa