Editor: ly__chee
***
Lâm Thiển không nghĩ tới, Hứa Thâm ở Nhị Trung lại là một nhân vật phong vân*.
*nổi tiếng, nhân vật làm mưa làm gió.
Cô ngồi cùng bàn ăn với Vương Tuấn Võ và Tống Tiểu Văn, nhưng tới giờ mà cô còn chưa thể lấy lại sự bình tĩnh.
" Ha ha ha nghĩ lại vừa rồi gương mặt Tề Lập Viễn đặc sắc như vậy , chậc chậc chậc, ngày thường đến đứng ở cửa lớp cũng không dám, hôm nay lại dám thách đấu lớp mình" Vương Tuấn Võ vừa ăn vừa cười.
Khi ấy cao trung rất tò mò về kết quả chung cuộc trong trận bóng rổ giao hữu giữa lớp 3 và lớp 17, cuối cùng lớp 17 thua thảm hại, Tề Lập Viễn cũng đã thề không bao giờ bén mảng tới lớp 3 nữa. Việc này Lâm Thiển cũng vừa mới biết.
Lâm Thiển nghĩ tới hậu quả, nụ cười có chút ảm đạm.
" Lấy Hứa Thâm ra để làm lá chắn, hình như không tốt lắm đâu......" Lâm Thiển có chút do dự nói.
Vương Tuấn Võ lại không để bụng chuyện này:" Lá chắn gì chứ ? Thân phận kia của Thâm ca, chỉ cần nói tên thôi cũng đã khiến người khác sợ rồi. Lâm Thiển cậu yên tâm, toàn trường đều đã biết chuyện này, không sao đâu"
" Toàn trường đã biết ? Biết chuyện gì ?" Lâm Thiển dừng đũa, cô có một dự cảm không được tốt cho lắm.
"Cậu không biết sao ?" Vương Tuấn Võ có chút kinh ngạc nói " Toàn trường đều biết cậu tát Thâm ca mà vẫn bình ổn sống tốt. Mọi người đều nói rằng cậu có bối cảnh, đến Thâm ca cũng không dám chọc"
Vương Tuấn Võ nói chuyện với một biểu cảm đặc sắc, khiến cho Tống Tiểu Văn bật cười.
" Cậu còn cười được" Lâm Thiển chọc cô nàng, lại nói với Vương Tuấn Võ " Việc này là ai nói ra, sao mọi người lại biết rõ đến thế ? Còn có bối cảnh gì chứ ? Là mình không cẩn thận tát vào mặt Hứa Thâm, chứ không phải là cố tình"
" Cậu có cố ý hay không cũng không quan trọng, điều quan trọng chính là sau này mình dám khẳng định với cậu Tề Lập Viễn không quấy rầy cậu nữa. Đây chính là một lần vất vả suốt đời nhàn nhã, bạn học mới không phải nên cảm ơn mình hay sao ?"
Lâm Thiển nhìn Vương Tuấn Võ cười bỉ ổi, giờ mới kịp phản ứng lại:" Chuyện này không phải là cậu truyền đi chứ ?"
Vương Tuấn Võ cười hì hì:" Mình chỉ nói Thâm ca bị đánh mà không trả đũa, những chuyện còn là do người khác tự thêm mắm thêm muối. Không phải cậu đã nhìn thấy biểu tình vừa rồi của Tề Lập Viễn sao ? Có Thâm ca ở đây, lớp 17 của bọn họ đừng mong thắng lớp chúng ta !"
Lân Thiển thở dài một hơi:" Hôm nay là vì có Hứa Thâm làm lá chắn, nhưng còn sau này thì sao ? Chỉ cần Tề Lập Viễn hỏi Hứa Thâm một chút liền biết hết mọi chuyện rồi ?"
Vương Tuấn Võ lắc đầu:" Cậu vừa đến nên chắc không biết, Tề Lập Viễn mới không có gan đi tìm Thâm ca đâu. Trận bóng rổ năm ngoái cậu ta còn lớn tiếng thách đấu Thâm ca, kết quả liền mất hết mặt mũi. Cậu ta ăn no rực mỡ mới tìm phiền toái"
Lâm Thiển nhìn về phía Tống Tiểu Văn, thấy cô nàng gật đầu nói:" Trận đấu bóng rổ năm ngoái, Hứa Thâm dẫn theo người của lớp mình chiến thắng. Trước khi tranh tài Tề Lập Viễn nói ra nhiều lời cay độc, thế nhưng sau trận đấu cũng không còn can đảm mà ho hen. Làm sao cậu ta có thể đi tìm Hứa Thâm"
Lâm Thiển nhìn bàn thức ăn trước mắt, bất đắc dĩ nhún vai. Cô mới gia nhập hội "thu thập" tin tức, ngược lại vô tình cảm thấy dễ chịu. Nhưng có điều chuyện này khả năng cao sẽ có nhiều tai họa. Cô chỉ có thể cầu nguyện Hứa Thâm không biết tới việc này, cô chỉ mới chuyển tới, nhân vật phong vân như vậy Lâm Thiển cô chọc không nổi.
Nhưng cô không nghĩ ra, tên của Hứa Thâm lại có tác dụng đến vậy. Sau chuyện của Tề Lập Viễn, Vương Tuấn Võ nói xong những gì cần nói, một lời cũng không nói không rằng, trực tiếp chạy đi.
Cô đang suy nghĩ rằng vì sao một người suốt ngày ngủ trên lớp lại có uy danh này, Lâm Thiển sâu sắc cảm nhận quả nhiên nhìn người không thể nhìn bề ngoài.
Quả thật Tề Lập Viễn sẽ không tìm đến Hứa Thâm, cũng có thể cậu ta có anh em tốt, chính là đám cẩu bằng hữu * , chắc sẽ có một vài người quen biết với Hứa Thâm.
*Bạn xấu.
Trong một giờ học của buổi sáng thứ hai, Tề Lập Viễn đã phái người đến cửa lớp 3.
" Đi ra ngoài" Người tới lớp 3 tên Tiền Hưng, hắn ta cũng không ngu, không trực tiếp tìm Hứa Thâm, mà tìm Lục Bác Uyên trước.
Chẳng qua hắn ta đến đây không đúng lúc, Lục Bác Uyên cùng Hứa Thâm đang nói chuyện ở hành lang, sở dĩ hắn không ngờ hai người đang ở cùng một nơi.
Nhà Lục Bác Uyên mở khách sạn, còn gia đình Tiền Hưng mở nhà hàng, hai bên cũng có chút hợp tác, nên hai người qua lại từ nhỏ. Tiền Hưng tới đây, cũng lên tiếng chào hỏi Hứa Thâm rồi mới nói chuyện cùng Lục Bác Uyên.
" Nghe nói lớp cậu có một học sinh mới chuyển đến, có phải hay không ?"
Lục Bác Uyên vừa nghe, có chút cảnh giác nói:" Có tận hai người, cậu muốn tìm ai ?"
Tiền Hưng liền cười cười nói:" Chính là cô em lớn lên trắng nõn sạch sẽ, tóc đen đuôi ngựa, khi nói chuyện còn rất có khí thế, hình như là họ Lâm ?"
Lục Bác Uyên quay đầu lại nhìn Hứa Thâm, sau đó liền khoác tay lên vai Tiền Hưng nói:" Người cậu tìm là Lâm Thiển ? Quả thật em gái kia có khí chất xuất chúng, trách không lại bắt mắt đến thế. Thế nào ? Sao cậu lại đến lớp mình hỏi chuyện này ?"
" Tò mò mà. Ngày hôm qua mấy người lớp mình cùng nhau đi ăn, ở nhà ăn gặp một cô em rất lợi hại, có người nói chính là cô em này, cho nên mới tới hỏi mới chút, không có gì" Tiền Hưng nhìn Hứa Thâm, liền uyển chuyển hỏi " Gần đây cô em này có không ít tin đồn, cậu có nghe nói không ?"
Làm sao Lục Bác Uyên có thể không biết được ? Vương Tuấn Võ chính là kẻ lắm lời nhất cái trường này. Chẳng qua Hứa Thâm còn đang ở đây, cậu đoán lớp 17 và Lâm Thiển đã xảy ra tranh chấp gì, cậu giả vờ mình không biết gì, tràn đầy vẻ tò mò hỏi:" Tin đồn gì thế, vừa mới chuyển đến thì có thể có tin đồn gì được chứ ?"
" Cũng không phải chuyện to tát, ai cũng nói cô em này có bối cảnh, không ai dám chọc cô nàng, đánh người thì người khác cũng không dám trả đũa. Đây rốt cuộc có phải sự thật không ?" Tiền Hưng nói lời này với Lục Bác Uyên, nhưng ánh mắt lại len lén nhìn Hứa Thâm đang dựa người vào lan can.
Có vẻ Hứa Thâm đang nhìn cây cỏ hoa lá, nghe xong lời này cũng không có phản ứng gì.
Lục Bác Uyên cũng nhìn Hứa Thâm, trong lòng cậu lúc này đã cười như điên, lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể nhịn cười. Cậu hắng giọng, đề phòng mình bật cười, cố gắng trở nên nghiêm túc nói:" Người ta vừa mới chuyển đến, có thể có bối cảnh gì ? Đều là tin đồn nhảm nhí....."
"À......" Tiền Hưng như đang suy nghĩ gì, gật đầu mới cái.
Nhưng Lục Bác Uyên lại nhìn Hứa Thâm thêm một lần, mới nói:" Có điều cô em này rất lợi hại, dù sao cũng học lớp 3, lớp mình, chắc cậu cũng biết."
Tiền Hưng nhìn Hứa Thâm rồi lại nhìn Lục Bác Uyên hơi hơi gật đầu, lộ ra biểu tình chỉ hiểu được mà không thể thốt thành lời được.
Tiền Hưng giống như đã hiểu được chuyện gì.
Không phủ nhận, đây chính là âm thầm chấp nhận.
Hiện tại trong lòng của Tiền Hưng, hình tượng của Lâm Thiển bất chợt trở nên uy vũ hơn. Ai có thể nghĩ đến, lời đồ này không phải là giả ! Một cô gái nhỏ xinh như vậy, thế nhưng lại có thể trị được Hứa Thâm khiến cậu ngoan ngoãn nghe lời không dám phản bác, đây là lợi hại đến mức nào cơ chứ !
Lục Bác Uyên nhìn ra được Tiền Hưng đã hiểu chuyện, cậu rất già dặn vỗ vai Tiền Hưng:" Người anh em, mình khuyên cậu một câu, người lớp 3 đều không dễ chọc, nhất là đàn bà lớp 3. Ngay cả đàn ông lớp 3 chúng mình