Editor: Matcha
***
" Hiện tại em đã cảm thấy đỡ hơn chút nào chưa ?" Thật ra bác sĩ ở Nhị Trung rất đáng tin cậy, cô ấy còn giúp Ôn Ánh Tuyết xử lí miệng vết thương, cô nàng bị cảm nắng, lại vận động mạnh, mới té ngã. Cho cô uống thuốc, quan tâm từng chút một.
" Em không sao" Sắc mặt Ôn Ánh Tuyết vẫn tái nhợt, nhưng nhìn cũng đã có chút tinh thần hơn trước. Bác sĩ thấy cô không xảy ra chuyện gì, liền đi ra ngoài.
Lâm Thiển vẫn luôn đứng đây nhìn cô nàng, mọi chuyện cũng đã xử lí xong, Ôn Ánh Tuyết thấy cô còn đứng, ngượng ngùng nói: " Cậu ngồi xuống đi"
" Mình không có việc gì . Nếu cậu thấy khó chịu ở chỗ nào thì gọi mình, mình sẽ nói với bác sĩ" Lâm Thiển cười nói, ngồi xuống ghế sofa ở ngay bên cạnh.
Hai người lặng im không biết mình nên nói gì, trong phòng liền yên tĩnh một cách lạ thường, nơi đây chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ.
Lâm Thiển nghĩ rằng Ôn Ánh Tuyết sẽ có cái nhìn khác về mình, cô cũng không vội vàng mở lời, tuỳ tiện cầm cuốn tạp chí y học trên bàn đọc.
Ôn Ánh Tuyết lén nhìn cô vài lần, thấy thần sắc của cô vẫn bình thường, cuối cùng không nhịn được nói: " Lâm Thiển, cảm ơn cậu"
Lâm Thiển nhanh chóng bỏ cuốn tạp chí xuống bàn, kinh hỉ nhìn về phía Ôn Ánh Tuyết " Không có gì, không cần cảm ơn mình"
Cô ngượng ngùng rũ mắt, cô luôn biết rằng Ôn Ánh Tuyết không phải là người có tâm cơ, thực chất cô nàng là một người rất sòng phẳng.
Giống hệt với những gì cô đã suy nghĩ.
" Mình rất hay nói lời khó nghe, có thể là cậu không so đo với mình, lần này cậu còn giúp đỡ mình, hồi trước là do mình không phải" Ôn Ánh Tuyết không nhìn cô mà cúi đầu xuống, tay vò vò ga giường.
" Không sao không sao, cùng học chung một lớp thì ta đã trở thành bạn bè, có thể quen biết nhau thì đó chính là duyên phận, cậu cũng không làm gì quá đáng, không phải muốn hiểu biết một người thì cần thời gian tìm hiểu hay sao. Ấn tượng đầu tiên của mình về cậu cũng có chút lệch lạc......." Lâm Thiển ngại ngùng nói.
" Cậu có đói bụng không ? Chút nữa tan học, mình mua đồ ăn giúp cậu" Lâm Thiển đứng lên.
" Không cần đâu, làm phiền đến cậu mất"
" Sao cậu lại khách khí với mình như vậy, mình là người khá thoải mái, nói cũng đã nói, còn thẹn thùng này kia, thật không thú vị nha"
Khó có lúc Ôn Ánh Tuyết không phản bác lại được câu nào: " Ở nhà ăn có nhiều người như thế, cậu cứ ăn trước đi. Mình cũng không đói bụng"
" Sao có thể" Lâm Thiển không đồng tình " Vừa rồi bác sĩ nói rằng cơ thể của cậu có chút yếu, lại còn bị cảm nắng, mình mua cháo cho cậu, không dầu mỡ, được chứ ?"
" Cậu không nói thì chính là đồng ý" Lâm Thiển lắc tay Ôn Ánh Tuyết.
" Trước kia mình nghĩ rằng cậu rất mạnh mẽ, như thế nào cậu lại còn có thể làm nũng ?" Ôn Ánh Tuyết bị động tác của cô làm cho bật cười.
Lâm Thiển cười hì hì: " Mình còn rất nhiều thứ mà cậu chưa biết"
Cô vừa dứt lời, chuẩn bị đứng dậy đi mua cháo cho Ôn Ánh Tuyết thì bỗng nhiên có người xông thẳng vào phòng.
" Ôn Ánh Tuyết cậu không sao chứ ?"
Lâm Thiển cùng Ôn Ánh Tuyết có đôi phần hoảng sợ nhìn về phía cửa.
Lục Bác Uyên thở hồng hộc, vẻ mặt nôn nóng hỏi: " Vương Tuấn Võ nói cậu bị thương, bị thương ở nơi nào ? Cậu muốn đến bệnh viện hay không ? Cậu uống thuốc chưa ? Không phải là bị gãy xương rồi chứ ?"
Anh hỏi một chuỗi câu hỏi khiến cho Ôn Ánh Tuyết cùng Lâm Thiển mơ hồ không kịp trở tay, còn không đợi hai người nghĩ xem chuyện gì đang diễn ra thì Lục Bác Uyên bị người ở ngoài cửa nhẹ nhàng đẩy vào trong.
Hứa Thâm thong dong đi vào, còn thuận tay đóng cửa lại.
" Sao hai người lại tới đây ? Đến đây làm gì ?" Lâm Thiển nhìn Hứa Thâm, theo bản năng đứng trước mặt Ôn Ánh Tuyết che chắn cho cô nàng.
Hứa Thâm không nói gì, ngược lại Lục Bác Uyên lại nhanh chóng đi lên trước hỏi: " Mình nghe nói Ôn Ánh Tuyết bị thương, sao lại xảy ra chuyện này ?"
" Cậu ấy bị cảm nắng rồi trượt chân ngã, làm sao vậy ?" Lâm Thiển có chút khó hiểu mà nhìn về phía Lục Bác Uyên.
" Bị cảm nắng sao ? Cậu còn khó chịu không ? Cậu uống thuốc chưa ?" Lục Bác Uyên hỏi Ôn Ánh Tuyết đứng sau Lâm Thiển.
Ôn Ánh Tuyết lườm cậu một cái, quay đầu sang chỗ khác: " Ai nhờ cậu tới"
Lâm Thiển nhìn Lục Bác Uyên rồi lại nhìn Ôn Ánh Tuyết, đột nhiên cô thấy Hứa Thâm vừa đi vào liền tìm chỗ ngồi đúng là một ý kiến sáng suốt. Cô yên lặng mà rời khỏi nơi này.
" Mình không thể tới sao ? Cậu có đến được thì sao mình không thể ?" Lục Bác Uyên không hề chú ý tới hành động của Lâm Thiển. Cậu không dám ngồi trên giường, cũng không dám đến gần Ôn Ánh Tuyết, đứng một bên như một đứa trẻ đang bị trách phạt.
" Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu ?" Ôn Ánh Tuyết không thèm nhìn cậu .
Nhưng Lục Bác Uyên cũng không từ bỏ: " Chuyện này sao lại không có quan hệ với mình ? Nếu cậu xảy ra chuyện gì, mình có thể dễ chịu được sao ? Kia.... đúng không ?" Lục Bác Uyên lắp bắp nói.
Lâm Thiển trợn mắt há mồm nhìn Lục Bác Uyên, cậu hiện tại cùng ấn tượng của mình quả thực chính là khác nhau một trời một vực. Cô cũng học ở đây, sao lại không biết chuyện gì nhỉ ?
Cô mang theo sự hoài nghi nhìn về phía Hứa Thâm, nhưng anh cũng không có phản ứng khác lạ nào, thậm chí anh còn rất tuỳ hứng cầm lấy cuốn tạp cô đang đọc dở.
Chuông tan học vang lên, đã đến thời gian ăn trưa. Lâm Thiển không chịu nổi bầu không khí quỷ dị này nên đánh phá vỡ.
" Khụ khụ, các cậu không đi ăn sao ? Đã tan học rồi" Lâm Thiển có ý tốt nhắc nhở.
" Đi cái gì mà đi" Lục Bác Uyên không hề nghĩ ngợi trả lời ngay, khi cậu nói xong lại cảm thấy có chút không đúng " Ôn Ánh Tuyết, cậu muốn ăn gì, mình mua cho cậu"
Ôn Ánh Tuyết không để tâm đến cậu, mà Lâm Thiển ở bên kia đã nổi hết cả da gà. Hôm nay Lục Bác Uyên uống lộn thuốc sao ? Buồn nôn quá !
Nhưng cô càng không nghĩ tới, chuyện phía sau càng khiến người ta không tài nào hiểu được.
Hứa Thâm đang ngồi trên sofa đọc sách thì bỗng dưng buông sách ra, âm thanh mát lạnh không chút dao động: " Mình đi cùng Lâm Thiển "
Lâm Thiển hoảng sợ nhìn về phía Hứa Thâm, hôm nay mọi người làm sao vậy, Hứa Thâm cũng uống lộn thuốc sao ?
Trong nháy mắt Lục Bác Uyên đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, cậu hướng ánh mắt cảm kích đến người anh em tốt của mình.
Tuy rằng người này suốt ngày chỉ biết ngủ, thế nhưng trong thời khắc quan trọng thì vẫn rất đáng tin cậy !
Hứa Thâm không chờ Lâm Thiển phản ứng lại thì đã kéo tay áo đồng phục của cô đi ra ngoài.
Giữa trưa nên ánh nắng càng thêm phần chói chang, tuy rằng đã vào tháng chín nhưng nhiệt độ không có dấu hiệu tiêu giảm.
Lâm Thiển mang theo lòng hoài nghi cùng Hứa Thâm đến nhà ăn, từ phòng y tế đi đến nhà ăn khá xa. Lâm Thiển giơ tay che đi ánh mặt trời chiếu thảng vào mặt mình.
Hứa Thâm đi phía trước cô lại rất chú ý tới điều này, có điều anh cái gì cũng không nói, liền đi đến chỗ có bóng mát.
Chân Hứa Thâm rất dài, đột nhiên anh tăng tốc, cô phải chạy theo mới đuổi kịp. Đi dưới bóng cây quả nhiên rất mát mẻ hơn nhiều, cô thật cẩn thận dè dặt nhìn Hứa Thâm.
Thoạt nhìn thì Hứa Thâm không giống như đang muốn tính sổ cùng cô. Suy nghĩ một chút, ngoại trừ lần ở cửa văn phòng, đây là lần thứ hai cô ở riêng cùng anh.
Trước kia Lâm Thiển còn rất tuỳ ý