Lữ Nhi thất thanh gọi tên Dĩnh Thiên trong vô vọng, cậu vì quá sợ mà đã ngất trên tay Lữ Nhi.
Vệ Manh chính hắn cũng cảm thấy bồn chồn nhưng lại trưng ra cái vẻ mặt không quan tâm, hắn đá cái ghế nhích ra rồi hung hăng ngồi xuống.
Lữ Nhi mặc kệ hai con người còn lại, cậu vòng tay Dĩnh Thiên qua cổ mình rồi nhanh chóng đưa về phòng.
Dĩnh Thiên sau khi được đặt lên giường, cậu vẫn thiếp đi không biết gì. Vết thương ở cánh tay khá lớn, máu chảy nãy giờ đã đông lại thành một đường dài màu đỏ sậm.
Lữ Nhi nhìn vết thương mà trong lòng vô cùng áy náy, nếu không phải vì mình thì Dĩnh Thiên đã không bị Vệ Manh làm cho ra như thế.
Vệ Manh, cậu đúng là động vật máu lạnh!
Lữ Nhi nghiến răng tức giận, sau đó thì xoay người vào phòng tắm vắt cái khăn ướt. Đi đến bên giường Dĩnh Thiên, cậu ngồi xuống rồi từng chút lau qua khuôn mặt tội nghiệp đó.
Bây giờ gương mặt Dĩnh Thiên mới hồng hào trở lại, lúc nãy vì quá sợ mà nó biến thành một sắc xanh trắng, cả người run rẫy không hiểu chuyện gì.
Lữ Nhi lau mặt xong thì đi lấy hộp thuốc, bông gòn, bắt đầu xức lên vết thương tấy đỏ kia. Cạnh sắt của cái bàn xước qua cánh tay khá dài, Lữ Nhi cứ sợ Dĩnh Thiên sẽ đau nên cậu chấm chấm nhè nhẹ lên chỗ đó.
Cái tên Vệ Manh này, rốt cuộc vì sao mà hắn làm trò này với Tiểu Dĩnh cơ chứ? Rốt cuộc là vì sao? Nếu đúng như Cẩn Siêu từng cảnh báo, thì hắn đang ghen, đúng không?
Lẽ nào con người như hắn mà lại đem lòng yêu mến Dĩnh Thiên? Chuyện này thật quá phi lý. Lữ Nhi suy nghĩ rồi lắc đầu phủ nhận.
Tiểu Dĩnh nhà cậu mà cặp kè với tên Vệ thiếu gia đó chỉ có nước phá hủy bản thân thôi...
Tiết buổi chiều, lần này là đến lượt Lữ Nhi xin phép cho Dĩnh Thiên. Thầy Cảnh nghe thấy Dĩnh Thiên vắng mặt, anh có chút nghi hoặc. Học trò ngoan nhất mà anh từng thấy hôm nay lại vắng mặt?! Mà cũng ít khi thấy cậu nhóc đó bị bệnh vặt lắm mà nhỉ?
Thầy Cảnh đảo mắt xuống bàn số năm, thấy Vệ Manh gương mặt có vẻ tức giận, đang ngồi thẳng lưng, tay chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh cũng bất lực với tên nam sinh này, thành ra là nhắm mắt làm ngơ luôn.
" Được rồi, hôm nay chúng ta sẽ đi vào bài học mới. Xây dựng tình bạn trong sáng lành mạnh. "
Tựa bài học vừa được thầy đọc lên khiến cả lớp có vẻ xôn xao lạ thường. Ai nấy đều cảm thấy chủ đề hôm nay có vẻ thú vị.
Chính Vệ Manh vô cảm kia cũng cảm thấy hôm nay nên tập trung học bài của thầy Cảnh. Hắn nghĩ rồi ngồi dựa lưng vào ghế, mắt hướng lên bảng nhìn thầy đang viết tựa đề bài.
Bây giờ hắn mới phát hiện, tuy là giáo viên nam nhưng chữ thầy lại cực kỳ đẹp và ngay ngắn.
" Được rồi, đầu tiên cho thầy hỏi, theo các em tình bạn là gì? " Thầy Cảnh chống tay lên bàn, ánh mắt nhìn quanh lớp.
Cả lớp bắt đầu bàn tán rôm rả, người này chỉ người nọ, người nọ chỉ người kia, cuối cùng vẫn không ai dám giơ tay phát biểu ý kiến. Thầy Cảnh khẽ nhíu mày, sau đó thì gọi Lữ Nhi lên trả lời.
Lữ Nhi hôm nay có hơi mất tập trung, cậu chỉ đứng dậy theo phản xạ nhưng rồi lại im phăng phắt. Đến khi thầy hối thúc trả lời thì mới bình tĩnh suy nghĩ, " Dạ...thưa thầy, theo em thì tình bạn có nghĩa là một tình cảm gắn bó giữa một hay nhiều người, họ có thể chia sẻ với nhau mọi chuyện, cùng giúp đỡ nhau trên mọi phương diện..."
Thầy giáo cùng cả lớp đều im lặng lắng nghe câu trả lời của cậu, sau đó thầy Cảnh tỏ vẻ hài lòng, gật đầu, " Bạn trả lời đúng rồi. Cảm ơn em. "
" Tình bạn là tình cảm gắn bó giữa một hay nhiều người dựa trên sự tự nguyện, bình đẳng hợp nhau về sở thích, tính cách, suy nghĩ..."
Thầy Cảnh xoay người lên ghi bài, bên dưới cũng có vài tiếng xột xoạt phát ra. Vệ Manh nhíu mày suy nghĩ về tình bạn mà Lữ Nhi nói. Hóa ra tình bạn là thế à?
Hắn với Dĩnh Thiên tương đối khác nhau, nhưng hắn lại cảm giác được bản thân mình muốn làm bạn cùng Dĩnh Thiên. Vì thế mà sáng nay đã cảm thấy khó chịu khi Dĩnh Thiên quan tâm đến Lữ Nhi.
Vệ Manh mơ hồ không xác định được cảm giác đó thì gọi là bạn bè hay là chạm đến một giới hạn khác rồi?!
" Vậy từ tình bạn, chúng ta sẽ khái quát thêm về tình bạn trong sáng. Tình bạn trong sáng nghĩa là mối quan hệ đó vẫn phải được dựa trên sự tự nguyện, bình đẳng. Mặt khác nó còn là sự tôn trọng, tin tưởng lẫn nhau từ hai phía. "
" Ở tuổi các em thường bị ngộ nhận tình bạn thành một tình cảm lớn hơn, chính là tình yêu. Đôi khi mình thân với một bạn, sau đó lại cảm giác không muốn người đó chơi cùng người khác, từ đấy lại ngộ nhận rằng mình thích người bạn đó mất rồi. "
" Nhưng mà...cũng có vài người lại không biết rằng bản thân mình thật ra đã yêu mến người đó, cứ nghĩ rằng mình tự ngộ nhận bản thân mà thôi. "
Thầy Cảnh thao thao trên bục, Lữ Nhi cùng mấy học sinh trong lớp bắt đầu mở to mắt ngây ngốc. Khoan đã, tình bạn trong sáng hình như không liên quan gì lắm đến ngộ nhận tình yêu thì phải?
Lữ Nhi nhìn thầy với ánh mắt bất ngờ, thầy ơi, thầy sắp lạc chủ đề mất rồi.
Thầy Cảnh hình như cũng vừa nhận ra bản thân đi hơi xa với chủ đề hôm nay, anh hắng giọng ngượng ngùng, "...Thôi được rồi, thầy hình như đã đi quá bài học của chúng ta nhỉ.."
Nói rồi thầy cười gượng, xoay người lên bảng chép tiếp bài học.
Cơ mặt Vệ Manh ngày càng biến đổi, từ chau mày rồi đến cong môi cười lên. Hắn lần đầu tiên nghe thầy Cảnh giảng bài, hôm nay thầy đặc biệt giảng rất hay. Trong lúc thầy nói về ngộ nhận tình yêu, trong đầu hắn lại không hiểu sao đã xuất hiện gương mặt của Dĩnh Thiên.
...
Tiết buổi chiều êm đẹp trôi qua, Cẩn Siêu rủ rê Vệ Manh đi uống nước, Vệ Manh không nghĩ ngợi mà liền gật đầu cái rụp.
Cả hai tên hung thần thong thả sóng vai nhau xuống căn tin, ngồi