Hứa Khê sau khi trở về phòng thì ngay lập tức chạy xộc vào phòng vệ sinh. Cậu cảm thấy cơ thể không được khỏe, bụng cũng không ổn, cứ như vừa ăn phải thức ăn bị hỏng, cứ thế mà nôn ra.
Nôn uệ được một lúc thì Hứa Khê kiệt sức, cậu ngồi bệt trên sàn, đưa tay vỗ vỗ ngực. Sau đó thì đứng dậy, cậu nhìn bản thân đang phản chiếu trong gương, gương mặt nhỏ nhắn đó không hề có sức sống, nó dường như tái nhợt đi.
Tại sao mình lại như vậy chứ? Con người mình thật khó hiểu. Hứa Khê, mày là một đứa khó hiểu. Chính bản thân còn không biết đang nghĩ gì nữa.
Lúc nãy rõ ràng Cẩn Siêu đã chủ động đối xử dịu dàng với mày, tại sao lại thẳng thừng từ chối điều đó trong khi bản thân rất muốn?
Hay vì...sợ rằng bản thân được nuông chiều quá sẽ không kiểm soát được mà rơi vào cái bẫy của tình cảm? Lúc đó...muốn thoát cũng chưa chắc đã thoát được.
Hứa Khê cảm thấy sợ, cậu sợ yêu, nhưng lại đi yêu phải một người như Cẩn Siêu. Cậu muốn bày tỏ tình cảm, nhưng rồi lại dập tắt ngay cái suy nghĩ điên rồ đó. Cậu cũng biết được một chút về chuyện giữa Cẩn Siêu và Lữ Nhi.
Chính vì vậy mà Hứa Khê đã suy nghĩ nghiêm túc về chuyện bày tỏ tình cảm của mình cho Cẩn Siêu. Liệu khi hắn biết rồi thì có xem cậu như một Lữ Nhi thứ hai không?
Hứa Khê mở vòi nước, cậu ra sức hất nước lên mặt cho tỉnh táo, sau đó thì cởi sạch quần áo bẩn trên người. Cậu đứng dưới vòi sen, nước rơi xuống từng đợt lạnh buốt, nó khiến đầu óc cậu cũng thoải mái hơn.
Sau khi tắm xong, Hứa Khê nhanh chóng mặc quần áo rồi leo lên giường ngủ một giấc. Thật ra nơi mà cậu thích nằm ngủ nhất chính là giường của Cẩn Siêu. Dù hắn ta có hơi bừa bộn một chút nhưng Hứa Khê cũng mặc kệ điều đó.
Nằm ngủ lén lút trên giường hắn rất nhiều lần rồi, mỗi lần như vậy Hứa Khê đều phải canh giờ để thức dậy kịp lúc, không để cho hắn phát hiện được. Có khi chứng kiến cậu đang ôm lấy gối ôm của hắn ôm vào lòng, chắc sẽ đá cậu khỏi giường mất.
...
Tiết buổi chiều hôm ấy là tiết tự học, giáo viên cũng không có ở trong lớp. Mọi sự đều giao lại cho lớp trưởng Lữ Nhi.
Cái lớp vốn dĩ nhốn nháo, hôm nay vì lớp trưởng khá im lặng, không đoái hoài đến lớp nên chúng nó được nước làm càn, ồn ào khỏi nói.
Phi Kiệt từ lúc trở về lớp thì gương mặt hắn cứ hầm hầm trông vô cùng đáng sợ, cả Lữ Nhi ngày thường mạnh miệng trêu đùa, hôm nay cũng trở thành một con mèo ngoan ngoãn im phăng phắt ngồi cạnh hắn.
" Vệ Manh, Tiểu Nhi với Tiểu Kiệt có chuyện gì sao?" Dĩnh Thiên khều khều vai Vệ Manh.
Vệ Manh đang ngồi chép bài cũ, hắn khẽ nhíu mày nhìn Dĩnh Thiên, " Chỉ cãi nhau một chút thôi."
"...Sao lại cãi nhau? Chẳng phải sáng nay bọn họ còn vui vẻ lắm sao?" Dĩnh Thiên vẫn chưa hiểu mô tê gì.
Hồi sáng Phi Kiệt còn nằng nặc đòi đi theo Lữ Nhi xuống canteen ăn sáng cơ, quấn quýt nhau như vậy mà giờ nhìn họ như hai thế giới không hề liên quan đến nhau gì cả.
Vệ Manh nghe Dĩnh Thiên thắc mắc, hắn buông bút, xoay hẳn người đối diện với cậu, " Người ta yêu nhau thì cãi nhau, bộ lạ lắm sao?"
"......Vậy tụi mình không cãi là không yêu đó hả?" Dĩnh Thiên nhìn hắn đầy kinh ngạc.
Tiểu Dĩnh, cậu là bị ngốc bẩm sinh à? Hay muốn gây sự với tôi đây? Vệ Manh thở hắt ra, cái lớp thì ồn, còn Dĩnh Thiên thì cứ thắc mắc những câu khiến hắn muốn phát điên lên được.
Vệ Manh đập tay xuống bàn một cái, " Trật tự một chút coi. "
Cả lớp ngay lập tức im phăng phắt, vài người tò mò nhìn xuống dưới, thấy Vệ Manh đang ngồi dựa lưng vô ghế, cái mặt như cái bánh bao chiều.
" Cậu đừng khó khăn như vậy chứ, Vệ Manh?" Một nam sinh quay xuống phản kháng.
" Tôi khó khăn đấy. Cái lũ các cậu ồn chết đi được, không cho người khác yên tĩnh một chút à?"
Nam sinh kia khẽ nuốt nước bọt, " Biết rồi a biết rồi."
Vệ Manh trị xong cái lớp nhiều chuyện thì quay sang nhìn Dĩnh Thiên đang rụt cổ lại, cậu nhìn hắn đầy phòng bị.
" Lúc nãy tớ hỏi đùa thôi, đừng giận như vậy mà, Vệ Manh." Dĩnh Thiên khe khẽ dỗ dành.
" Cậu đấy, đừng có hỏi mấy thứ vô vị đó lần nào nữa, hiểu không?"
Dĩnh Thiên nghe hắn nói rồi nhanh nhảu gật gật đầu.
Vệ Manh rất thích nhìn Dĩnh Thiên nghe lời hắn như vậy, cư nhiên không chịu nổi mà vươn tay ra vò vò tóc người kia, " Tôi thích ai rồi thì không bao giờ để xảy ra mâu thuẫn cả. Yên tâm."
"....Ừm.." Dĩnh Thiên trong lòng vui như nở hoa, cậu khẽ mỉm cười.
Cái viễn cảnh đáng yêu đó không khéo đã lọt vào vài ánh mắt tò mò của lớp. Bọn họ nhìn Vệ thiếu gia cùng Dĩnh Thiên thân thân mật mật đến đáng ngờ, trong đầu bỗng dưng lại nghĩ đến chuyện hai người đó đang hẹn hò.
Lữ Nhi sau khi ngồi ngoan ngoãn gần mười lăm phút thì không thể chịu nỗi nữa, cậu một ngày thà không ăn chứ không thể nhịn nói. Bất quá, cậu khẽ liếc qua phía Phi Kiệt, thấy hắn đang nằm gục lên bàn, hai mắt nhắm hờ.
" Phi Kiệt...." Lữ Nhi khẽ gọi hắn bằng cái tên đáng yêu mà hắn thường bắt cậu kêu.
Phi Kiệt nghe cậu gọi thì hé mở mắt, nằm ở góc cạnh này nhìn lên, ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống gương mặt Lữ Nhi, hắn bỗng thấy gương mặt kia rất đẹp. Khóe môi không khỏi cong lên một chút.
" Ừm, làm sao?" Phi Kiệt ngồi dậy, đưa tay chạm đến mép miệng bị thương, có lẽ vì đau mà hơi nhíu mày lại.
" Lúc nãy...lúc nãy...." Lữ Nhi muốn nói mà lại không thể nói ra.
Cậu không biết Cẩn Siêu đã nói những gì rồi. Lúc nãy thấy hắn đi vào lớp, vẻ mặt hình như không còn tức giận mà hơi buồn buồn. Tại sao mình lại cảm thấy hắn đang buồn nhỉ?
Phi Kiệt khẽ thở dài, hắn đưa tay gõ lên đầu Lữ Nhi một cái, " Tôi yêu cậu. Vì vậy mà tôi tin cậu. Đủ rồi chứ?"
"........." Lữ Nhi nhất thời không biết nói gì nữa, trong lòng lại như vừa gỡ được một gánh