Phi Kiệt vẫn giữ nguyên thái độ nghiêm túc nhìn Khúc Hoàng Diệu, hắn thấy ông im lặng như đang suy nghĩ, trong lòng cực kỳ sốt ruột.
" Ta không chấp nhận chuyện này, con ra khỏi phòng đi." Khúc Hoàng Diệu sau vài phút đồng hồ đã đưa ra quyết định của mình.
Ông đang cảm thấy như bị sĩ nhục, tại sao cả hai đứa cháu trai của ông đều thân mật với nam nhân như vậy chứ?
Đứa nào cũng vì một nam sinh khác mà phản kháng lại lời ông nói, chuyện này đúng thật hoang đường.
Phi Kiệt nghe ông nói, hắn không kiên nhẫn được liền đùng đùng tức giận, hắn đập tay xuống bàn một phát rõ to, " Không được! Con không ra đến khi ông chấp nhận yêu cầu của con! "
Lời khiêu chiến quá rõ ràng, Khúc Hoàng Diệu khẽ nhếch môi nhìn cháu trai mình, ông nghiêng đầu vặn hỏi, " Vậy nói ta nghe, con với người đó thật ra là mối quan hệ gì? Vì sao lại không muốn người đó cùng ai ngoài con? "
Phi Kiệt cũng chẳng buồn giấu giếm, hắn như bị kích động, nói hết tất cả ra, " Con với người đó rất thân với nhau, nói thẳng ra là đang yêu nhau, còn quen nữa cơ. Đó là lý do, ông nói xem, đủ chưa?"
".... " Cái giọng điệu hỗn đãn đó đúng là chọc vào gan Khúc Hoàng Diệu, ông tức giận siết chặt nắm tay, để lộ rõ cả gân xanh. Ông đẩy ghế đứng phắt dậy, dùng ánh mắt lửa đỏ nhìn đứa cháu trai.
" Ai dạy con cái thói nói chuyện đỏ hả? Có phải cái đứa kia làm ảnh hưởng xấu đến con không? Hả? " Khúc Hoàng Diệu vừa nói vừa nhướn người giáng một bạt tai xuống mặt Phi Kiệt.
Hắn né không kịp, đôi mày khẽ cau lại, gương mặt ửng đỏ lên dấu năm ngón tay, hắn nhất thời thở hắt ra đầy bất mãn.
Lúc nào cũng thế, từ nhỏ cũng đôi khi hứng chịu những cú này từ ông ngoại rồi. Vì sao chứ? Rõ ràng ông là quá độc đoán, con cháu chỉ nói lên suy nghĩ của nó thôi mà cũng không được?
Nhưng bị đánh thế nào cũng được, hắn phải đấu tranh tới cùng. Thật không chịu nổi khi để Cẩn Siêu với Lữ Nhi cùng một phòng a.
" Người đó rất ngoan, thật sự rất ngoan. Ông đừng có nói người đó như vậy. Con chỉ là nói lên suy nghĩ của mình. Xin ông, hãy chấp nhận yêu cầu đó đi..." Phi Kiệt lúc này có hơi hạ thấp giọng điệu của mình xuống.
Hắn biết lúc nãy mình có hơi quá đà, có lẽ đã xúc phạm đến sự sỉ diện của Khúc Hoàng Diệu rồi cũng nên.
Hiệu trưởng Khúc đánh xong liền ngồi phịch xuống ghế, ông phất phất tay, " Đi ra ngoài ngay lập tức."
" Nhưng ông..." Phi Kiệt không muốn đi, hắn chôn chân tại chỗ.
" Đi ra, còn không nghe ư? ĐI RA! " Khúc Hoàng Diệu đột nhiên quát to lên khiến Phi Kiệt giật thót mình, hắn buộc phải xoay gót rời ra ngoài với kế hoạch vỡ tan tành.
Ra đến bên ngoài, Phi Kiệt bực bội đá chân vào bức tường kêu một cái rắc, hắn khẽ cau mày, xoa xoa mũi chân.
Đau chết được, mẹ nó!!! Hắn bực bội đến mắng tục trong đầu. Gương mặt đằng đằng sát khí đó đã doạ Vệ Manh một trận khiếp vía.
Hắn vốn dĩ đang từ đằng xa đi tới, vừa lúc gặp em họ mình định tới nói chuyện vài câu thì lại bị tâm trạng đen như mõm chó làm doạ một phát nên hồn.
Vệ Manh khẽ khàng đi tới gần, hắn đặt tay lên vai Phi Kiệt vỗ vỗ, " Uay, bị làm sao thế?"
Phi Kiệt tưởng thằng nam nào đến gây chuyện, hắn hung hăng quay lại, " Cái khỉ gì? "
Lời lẽ thốt ra không thể nuốt lại, đến khi hắn nhận thức được người đứng đối diện hắn là Vệ Manh thì đã nhanh chóng thay đổi 180 độ, " Ah..anh trai, chào anh."
"...." Vệ Manh bị cái thái độ chong chóng kia làm cho chóng mặt, hắn khẽ thở dài, " Sao? Có chuyện gì mà đứng đây xả giận lên tường? Lại còn đứng trước phòng của....ông nữa chứ? "
Vệ Manh nói rồi len lén liếc về phía cánh cửa phòng hắc ám kia.
Phi Kiệt cũng đột nhiên nhìn về bên đó, sau đó thở dài thườn thượt, " Em xin ông đổi phòng nhưng không thành. Hại em bị ăn một cái bạt tai đau chết người." Phi Kiệt nói với giọng điệu bất mãn, hắn giậm chân xuống sàn vài cái.
Hả?! Xin ông đổi phòng cơ á? Ơ, cứ tưởng chỉ có mình là không được đổi thôi mà nhỉ? Hừmmm, hoá ra tên em họ này cũng chung số phận. Vệ Manh lén cười thầm khi phát hiện có một người cũng giống mình, cũng bị đánh và rồi kế hoạch xin xỏ bị thất bại.
" Anh cười cái gì? Em bị thế vui lắm à?" Phi Kiệt liếc mắt khinh thường.
" Không có, chỉ là anh cũng từng bị giống em thôi. Nhưng sao lại không xin được vậy?" Vệ Manh lúc này mới tò mò hỏi.
Nếu xét ra thì Khúc Hoàng Diệu chỉ mới biết chuyện của hắn với Dĩnh Thiên thôi. Còn chuyện của Phi Kiệt với Lữ Nhi rõ ràng chưa ai biết ngoài bọn họ, làm sao Hoàng Diệu cấm cản được a?
"...Ông biết chuyện em thích một nam nhân rồi." Phi Kiệt thành thật khai báo.
Vệ Manh nghe xong liền há hốc mồm, hoá ra ông cấm cản cũng vì lý do cũ kỹ này ư? Cơ mà sao ông lại biết được?
" Làm sao ông biết được?" Vệ Manh hấp tấp hỏi.
Phi Kiệt nhún nhún vai, " Em nói. "
Ơ thằng ngu! Khi không lại đi khai ra cái chuyện kinh thiên động địa đó. Còn là khai với ông nữa. Muốn đào mồ chôn bản thân rồi nhỉ?
Vệ Manh cau mày, đưa mắt về Phi Kiệt, " Bị ngu à? Khi không lại khai ra? Bị đánh là đúng rồi."
" Chứ giấu làm gì? Em không thích giấu giếm đâu a, dù gì ông cũng chưa biết rõ người đó là Lữ Nhi, nên cũng không lo." Phi Kiệt vừa dứt lời thì đã thấy cánh cửa phòng phía bên kia từ từ mở ra.
Cả hai người Manh Kiệt đều giật