Buổi chiều hôm đó, Dĩnh Thiên lên lớp mà không có Lữ Nhi đi cùng. Sau khi cậu trở về phòng được nửa tiếng đồng hồ thì bên ngoài cửa có tiếng gõ cộc cộc.
Dĩnh Thiên uể oải nằm trên giường, đôi mắt đang híp lại vì mệt, nghe thấy tiếng gõ cửa, cậu vội nhảy xuống giường chạy ra mở. Trước mắt cậu là Lữ Nhi đang vịn tay vào tường để trụ vững, gương mặt cậu ấy xanh mét, trán đầy mồ hôi.
Quách Cẩn Siêu khốn khiếp! Mi làm cậu ấy ra như vậy mà không thể đưa về tận phòng được sao? Mi đang ở xó nào rồi hở? Đồ....khốn mà. Dĩnh Thiên một bên thầm nổi giận, một bên vươn tay đỡ lấy Lữ Nhi đưa vào phòng.
Lữ Nhi sau khi nằm xuống giường đã co quắp người lại ngủ thiếp đi. Cậu với lấy cái gối bên cạnh mà ôm chặt trong lòng, đôi mày không ngừng chau lại cứ như đang gặp ác mộng. Dĩnh Thiên ngồi xuống cạnh cậu bạn, tự trách bản thân đã không biết làm gì lúc đó.
" Tiểu Nhi, cậu ổn chứ? " Dĩnh Thiên cúi thấp đầu, thì thầm.
Trông cậu ấy hình như đã rất mất sức, cũng đúng thôi, cái thể loại chuyện đó mà Cẩn Siêu cũng có thể làm được với con trai thì không còn gì để nói nữa rồi. Dĩnh Thiên bấu tay vào drap giường, vẻ mặt căm phẫn.
Lữ Nhi nói lí nhí trong cổ họng, sức lực cạn kiệt hết rồi, " Tớ cần ngủ...Cậu xin phép...giùm tớ nhé..."
Dĩnh Thiên lúc này cúi thấp đầu hơn một chút để có thể nghe rõ lời Lữ Nhi nói, sau đó thì gật gật đầu, " Cậu cứ yên tâm ngủ đi. Tớ sẽ xin phép cho cậu."
Nói rồi Dĩnh Thiên chạy vào phòng tắm lấy ra một cái khăn mặt, sau đó thì xoay người đến tủ đồ lấy ra một bộ đồ sạch sẽ.
" Tiểu Nhi, cậu ngồi dậy một chút được không?" Dĩnh Thiên chạy lại chỗ bạn mình, đưa tay đỡ lưng cậu ta lên.
Bàn tay vừa chạm đến thắt lưng, Lữ Nhi đã hét lên một tiếng, gương mặt chốc chốc lại trắng bệch, "...Đau..chỗ đó..đau lắm..."
Dĩnh Thiên bị tiếng hét dọa cho giật cả mình, bàn tay cũng rụt lại, cậu chỉ nhẹ đỡ lấy vai Lữ Nhi, sau đó đưa khăn mặt rồi quần áo cho cậu ta thay.
Chỉ thay đồ thôi mà Lữ Nhi đã tốn hơn hai mươi phút sao? Chẳng lẽ loại việc đó nó khủng khiếp như thế ư? Nó..nó khiến người ta đau thắt lưng sao? Bao nhiêu câu hỏi tò mò đều lần lượt xuất hiện trong đầu Dĩnh Thiên, cậu ngồi trên ghế nhìn Lữ Nhi khó khăn thay áo rồi đến quần, vô cùng khó hiểu.
" Cậu cần uống thuốc không? " Cậu hỏi.
Lữ Nhi nhìn cậu cười khổ, " Đây không phải bệnh, không cần uống thuốc đâu."
" Chứ là gì? " Dĩnh Thiên vò vò tóc, ngây ngô hỏi.
".......Là hiện tượng tự nhiên của con người, khi chúng ta vận động quá sức thì sẽ làm đau cơ..." Lữ Nhi đè nén đi cái đau ở phía sau mà tường tận giải thích.
Dĩnh Thiên nhìn cậu bạn đáng thương của mình, trong lòng có chút xót xa. Hắn ta rõ ràng là dùng cậu để vận động quá sức rồi, Tiểu Nhi nhỉ?
" Cậu nằm nghỉ đi, tớ phải lên tiết đây. Ngủ ngon nhé. " Dĩnh Thiên đi đến đỡ Lữ Nhi nằm xuống giường, sau đó thì khe khẽ đóng cửa lại.
Buổi chiều hôm đó, Phạm Uyển Như vào lớp điểm danh. Giọng nói lanh lảnh vang lên từng cái tên một. Sau đó thì phía dưới có tiếng nói của học sinh, " Báo cáo, Lữ Nhi bạn ấy bị ốm nên xin phép được nghỉ ạ. "
Dĩnh Thiên đứng dậy lễ phép báo cáo cho cô giáo nghe. Uyển Như nhìn cậu, lát sau thì gật đầu, " Cô biết rồi, cảm ơn em, Dĩnh Thiên."
Khúc Vệ Manh ngồi ở bàn năm, cái mặt vẫn ngông nghênh, cứ tưởng hắn ta sẽ chẳng thèm đến lớp học luôn chứ, ai ngờ vẫn vác xác đến đều đặn.
Hắn ngồi đó, ánh mắt lâu lâu lại vô tình lướt qua chỗ Dĩnh Thiên, hắn nhìn cậu rất lâu sau đó mới đổi hướng nhìn. Không hiểu sao, trong mắt Vệ Manh, Dĩnh Thiên trông hệt một tên ngốc dễ bị dụ dỗ cả ăn hiếp. Cũng vì lý do này đã khiến hắn có hứng thú với cậu.
Dĩnh Thiên ngồi một mình một bàn, trong lòng có chút trống vắng. Cậu liếc nhìn qua chỗ bên cạnh, nhớ đến Lữ Nhi lúc trong phòng cùng với Cẩn Siêu, viền mắt cậu đỏ dần. Cái gì thế này, sao mình lại khóc nhỉ? Nhưng thật sự mình không hiểu nổi, lý do cả hai quen biết nhau rồi lại làm chuyện đó...Thật sự không thể hiểu nổi.
Hai người con trai...làm sao có thể?!
Phạm Uyển Như trên bục giảng bắt đầu cầm phấn lên viết tựa đề bài học, tiếng ghi bảng kêu ken két nghe khá chói tai. Dĩnh Thiên cuối cùng cũng quay trở lại thực tại, cậu mở vở, cầm bút ghi chép hăng say.
Khúc Vệ Manh tuy cũng cầm bút nhưng thay vì ghi chép thì hắn xoay bút trong tay, nghịch cho đến chán ngấy thì gục mặt xuống bàn ngủ. Đến cuốn vở hắn cũng không buồn mở ra. Dĩnh Thiên sau khi chép được nửa bảng thì vô tình quay mặt xuống bàn số năm, cậu thấy Vệ Manh đang nằm ngủ ngon lành.
Haiz, nếu Lữ Nhi có tên ác quỷ Cẩn Siêu đeo bám thì Dĩnh Thiên cậu cũng đang có một tên hung thần theo sau đó thôi? Dù không phải cố ý, nhưng cả hai đều toàn là vô duyên vô cớ gặp nhau.
Nhưng dù cho Khúc Vệ Manh có ăn hiếp mình đi nữa, tại sao trong thâm tâm, mình vẫn chưa đến nỗi căm ghét cậu ta như với tên Cẩn Siêu nhỉ? Kỳ lạ thật!!
Tiết học nhanh chóng trôi qua, Dĩnh Thiên sau khi chép bài đầy đủ thì gấp vở lại, cậu đứng dậy đi ra ngoài. Quách Cẩn Siêu ngồi dưới chót cũng