Lời nói quá lạnh lùng khiến Hứa Khê đột nhiên lạnh cả gáy, cậu bỏ điện thoại xuống bên cạnh, kéo chăn ra rồi đứng dậy bước ra ngoài.
Vừa mới bước ra đến ngoài trời, gió lạnh đã thổi xộc vào chiếc áo phông mỏng manh của Hứa Khê, cậu không ngừng xoa xoa hai tay, run lên, răng đánh vào nhau nghe cầm cập.
Cẩn Siêu vì đang tức giận mà không thèm để ý đến cậu, hắn lôi tay cậu đến một góc cây khuất người, một cái đẩy thật mạnh cậu vào thân cây sần sùi mà cứng ngắc.
Tấm lưng nhỏ của Hứa Khê bị đập vào cây, tạo ra tiếng động, trên cành cây rơi xuống một ít. Cẩn Siêu đặt hai tay hai bên chặn lại đường thoát, hắn vươn tay lấy chiếc lá vương trên tóc Hứa Khê rồi sau đó tiếp tục chăm chú nhìn.
Hứa Khê thừa biết hắn vì sao lại nổi giận như vậy, nên đã ngoan ngoãn không hé môi một lời, chỉ khẽ nuốt nước bọt ừng ực.
Gió lạnh khắc nghiệt cứ thổi lùa vào trong áo, rồi luồn từ dưới lên trên, cả người Hứa Khê cứ thế run lên không ngừng. Gương mặt hồng hào lúc nãy bây giờ đã chuyển sang sắc trắng.
Cẩn Siêu vẫn im lặng, hắn nhìn cậu như đang muốn nhìn thấu tâm can lẫn suy nghĩ của cậu, gương mặt hắn ngày càng sát lại gần.
Thình thịch. Thình thịch. Trái tim nhỏ bé kia lại bắt đầu đập loạn xạ, Hứa Khê nghiêng đầu, khẽ cau mày, nhịp tim của cậu lại không đập đều nữa rồi. Mỗi lần gần Cẩn Siêu đều bị như thế. Thật đúng là...tim hỏng!!!
Hứa Khê thầm phỉ nhổ trái tim trong bụng, sau đó thì khẽ lên tiếng, " Siêu...tớ lạnh...."
" Lạnh hử?" Cẩn Siêu hỏi lại, chất giọng vẫn lạnh băng, lạnh hơn cả cơn gió kia nữa.
Hứa Khê lúc này nhìn thẳng mặt hắn, dĩ nhiên người ta lạnh nên mới bảo lạnh rồi? Ai thèm nói dối cậu làm gì chứ? Cậu cau mày trừng mắt với hắn, chịu không nổi mà luồn tay qua ôm hắn, cái đầu còn dụi dụi vào ngực hắn.
Hai cơ thể vừa mới rút ngắn khoảng cách lại, dán sát vào nhau, lập tức hơi ấm từ bên kia truyền qua đến bên này, Hứa Khê thích thú nhắm mắt lại hưởng thụ.
Không ngờ cơ thể Cẩn Siêu lại ấm áp như vậy đó, nó khiến trái tim kia ngày càng làm loạn hơn, đến cả hắn cũng bắt đầu cảm nhận được nhịp đập có phần lộn xộn của Hứa Khê.
" Này..." Cẩn Siêu bất ngờ lên tiếng. Hắn thật ra cũng không biết nói gì nữa. Rõ ràng lúc nãy rất giận dữ, muốn lôi Hứa Khê ra đây xử một trận nhưng bây giờ xem ra không được rồi.
Hứa Khê vòng tay ôm hắn cứng ngắt, còn xoa xoa tấm lưng cao lớn kia vài cái nghe sột soạt. Cẩn Siêu nhất thời chau mày, hắn đẩy cậu ra, đưa mắt nhìn, " Làm trò gì vậy hả?"
" Ôm chứ làm gì? Lạnh chết người ta rồi đây này." Hứa Khê vừa nói vừa bĩu môi, hai tay chà chà vào nhau tạo ma sát cho ấm hơn.
Cẩn Siêu nhìn thái độ bình tĩnh kia mà cũng muốn đau đầu, khẽ thở hắt ra, " Sao hồi trưa lại xát ớt lên đồ ăn của tôi? Rồi bây giờ còn bỏ cả lá khô vào gối của tôi?"
"........" Câu hỏi quá thẳng thừng khiến Hứa Khê chưa kịp chuẩn bị câu trả lời, cậu đứng hình vài giây.
" Nói mau. Không tôi lột hết quần áo cậu ra đấy. " Cẩn Siêu đấm nhẹ vào thân cây, trừng mắt hù doạ.
Hứa Khê khẽ nuốt nước bọt, "...Vì cậu đáng ghét."
" Hở? " Cẩn Siêu hé môi, mở to mắt nhìn Hứa Khê. Đó giờ hắn có đáng yêu bao giờ à?
"...Vì sao tôi bảo cậu làm cậu lại không làm, còn khi Lữ Nhi lên tiếng thì cậu lại hăng hái giúp đỡ? Rốt cuộc...cậu có phải là còn thích Lữ Nhi không? Hai người ở chung phòng nên đã gợi lại tình cảm lúc trước đúng không?" Hứa Khê chẳng hiểu sao lại tuôn ra hết những gì cậu đang nghĩ.
Cẩn Siêu nghe cậu nói, hắn im lặng không hé môi nửa lời.
" Nói xem, có phải như thế rồi không? Rõ ràng...rõ ràng là cậu vẫn thích Lữ Nhi lắm...Đúng rồi chứ gì? Tôi biết...tôi biết....." Hứa Khê đang nói thì toàn bộ lời nói của cậu đều bị chặn lại bởi cái hôn từ Cẩn Siêu.
Hắn biết bây giờ chỉ có cách này mới ngăn Hứa Khê huyên thuyên trách móc lại, nụ hôn lúc đầu chỉ là một động tác chặn lại lời nói, nhưng không hiểu sao càng lúc lại càng không thể dứt ra được.
Hứa Khê nhân cơ hội mà nhanh chóng vươn lưỡi ra tách hai môi của Cẩn Siêu, cậu hoàn toàn chủ động tiến vào bên trong làm loạn. Cẩn Siêu bị chiếc lưỡi kia mút lấy, đôi mày hắn khẽ chau lại, có vẻ bất ngờ.
Cẩn Siêu đẩy nhẹ Hứa Khê cho cậu dựa vào thân cây, hai tay hắn trượt xuống hông cố định. Hứa Khê ngược lại vòng tay qua cổ hắn, cậu ngửa mặt lên để hôn cho thuận hơn.
Đôi môi nhỏ kia nhanh chóng bị chiếm lấy, Cẩn Siêu ôm chặt hông cậu, hắn còn lưu manh cắn nhẹ vào môi cậu một cái.
" Ưm..." Từ trong cổ họng Hứa Khê phát ra vài tiếng rên uỷ mị.
Hai mắt cậu đã nhắm nghiền lại, cái lạnh của khí trời cuối cùng cũng không còn là rào cản nữa, thân thể hai người cứ thế dán sát vào nhau, chiếc áo phông của Hứa Khê nhanh chóng bị cởi ra ném xuống đất.
"...Hừm...rrr..." Hứa Khê rùng mình một cái, cơ thể cậu bây giờ đã bị trống một nửa, gió lạnh trực tiếp ập vào.
Cẩn Siêu hiển nhiên không để cơ thể cậu bị lạnh, hắn nhanh chóng ôm chặt vào cơ thể kia vào lòng, tay vòng ra sau lưng dịu dàng vuốt ve tạo lực ma sát. Nhiệt độ âm ấm bắt đầu truyền đến, Hứa Khê cảm thấy thoải mái, tiếp hôn hôn lên môi hắn.
Cẩn Siêu nhìn cậu, khẽ nhếch môi cười, " Dạo đầu như vậy đã đủ chưa?"
Hứa Khê ngược lại không ngượng ngùng mà gật đầu dứt khoát, " Đủ rồi."
Lời nói vừa dứt, Cẩn Siêu đã áp bàn tay lành lạnh của hắn lên ngực Hứa Khê, dịu dàng vuốt nắn điểm anh đào. Hứa Khê bị đợt công kích đầu tiên xông đến, cơ thể cậu dần mềm nhũn, dựa hết vào thân cây làm chỗ tựa.
" Ưm...ha..." Tiếng rên nhẹ phát ra theo từng động tác nhuần nhuyễn của Cẩn Siêu, hai mắt Hứa Khê như ầng ậng nước, trông hết sức mê người.
Hắn nhìn cậu rồi lại nhịn không được mà cúi xuống hôn lấy đôi môi kia, hôn đến khi người kia vùng vẫy vì hết sinh khí thì mới chịu buông tha. Sau đó hắn vươn lưỡi trượt xuống ngần cổ trắng trẽo mà thon gọn, lưu manh cắn vào đó lưu lại dấu vết.
" ưm...."
Hứa Khê vẫn vòng tay ôm chặt cổ Cẩn Siêu, lúc sau thì bắt đầu đưa xuống dưới, cẩn thận cởi từng cúc áo, chiếc áo sơmi nhanh chóng được cởi xuống lộ ra bờ vai đầy nam tính của hắn.
Hai mắt Hứa Khê dán chặt vào cơ bụng và ngực của Cẩn Siêu, chẳng hiểu sao lại đỏ mặt, ngày càng đỏ lan ra đến hai tai. Bàn tay nhỏ nhắn đang