" Tiểu Dĩnh, cậu có sao không?" Vệ Manh cẩn thận trượt xuống dưới, kịp thời giữ lấy tay của Dĩnh Thiên kéo lại.
Cả hai lúc này đang đứng chênh vênh ở một con dốc, lá cây đều lấp đầy trên mặt đất, chỉ một hành động nhỏ cũng tạo nên tiếng sột soạt không ngừng.
Vệ Manh nhíu mày, hắn dùng chân cố định lại một chỗ rồi kéo Dĩnh Thiên lên, Dĩnh Thiên nắm chặt tay hắn, cậu vì bất ngờ mà cả người lạnh ngắt, mồ hôi tay cũng bắt đầu túa ra, ươn ướt.
" Được rồi, giữ chặt tay tôi, đừng buông ra. " Vệ Manh nói, sau đó thì hít lấy một hơi dùng lực kéo lên, Dĩnh Thiên cuối cùng cũng đứng ngang vai hắn.
Cậu kinh hãi mà ngồi xụp xuống mặt đất, gương mặt trắng bệch, bàn tay thì ướt nhem do mồ hôi, đặc biệt là...mắt cá chân của cậu hình như đã bị trật mất rồi.
Đau quá!! Dĩnh Thiên khẽ nhíu mày, cậu vừa nhúc nhích cái chân liền cảm nhận được cơn đau truyền đến, đau điếng cả người.
Vệ Manh lúc này khá mệt, hắn ngồi xuống bên cạnh, vô tình liếc qua nhìn thấy biểu hiện không ổn của Dĩnh Thiên, ánh mắt bắt đầu di chuyển xuống mắt cá chân của cậu.
Hắn giữ lấy bàn chân Dĩnh Thiên rồi nâng lên một chút, chỗ đau bị chạm đến liền khiến cậu hét lên một tiếng, " A...đau..."
" Đau đến vậy sao? Đi không nổi nữa hử?" Vệ Manh vẫn giữ lấy bàn chân kia, vẻ mặt sầm xuống.
Dĩnh Thiên bị đau đến mức nhăn mặt, cậu hít lấy một hơi, " Hơi hơi...Tớ nghĩ tớ...tớ đi nổi."
Vệ Manh thật ra không còn quan tâm đến mấy lời mà Dĩnh Thiên nói, hắn cẩn thận xoa bóp mắt cá chân cho cậu. Tránh để cậu đau, hắn chỉ dùng ngón cái với ngón trỏ để xoa xoa xung quanh chỗ sưng đó.
Dĩnh Thiên lúc đầu cảm thấy khá thốn nhưng rồi vết thương đó dần dần được Vệ Manh xoa dịu đi một chút. Đôi lông mày của Dĩnh Thiên bây giờ mới dãn ra, cơ mặt cũng thoải mái hơn.
Vệ Manh nhẹ nhàng đặt chân Dĩnh Thiên xuống, sau đó ngước mặt nhìn xung quanh, chỉ thấy toàn cây là cây, một bóng người cũng không thấy.
Hẳn là cả hai đều bị lạc ra khỏi nhóm mất rồi.
Vệ Manh hơi chau mày, hắn nhìn Dĩnh Thiên rồi nhìn bao quát xung quanh một lượt, khẽ thở dài, "...Chúng ta có lẽ đã lạc rồi. Mà bây giờ cũng không thể quay trở về trại được nữa."
Dĩnh Thiên nghe đến đây liền kinh hãi, cậu ngước mắt nhìn hắn, hai mắt mở to, miệng há ra, " Không thể nào...không thể nào...chúng ta lẽ nào phải ở trong rừng tối nay...Không được đâuuuu.....T.T"
" Ngốc, chúng ta sẽ không ngồi yên tại chỗ này. " Vệ Manh cốc vào đầu Dĩnh Thiên một cái rồi xoay người ngồi xổm trước mặt cậu.
Dĩnh Thiên nhìn tư thế của Vệ Manh mà khó hiểu, cậu gãi đầu, " Cậu làm gì thế?"
" Cõng cậu chứ gì? Hay là muốn tôi ẳm cậu trên tay?" Vệ Manh nói mà không xoay mặt ra sau, ngón tay hắn chỉ chỉ lên phía lưng yêu cầu Dĩnh Thiên nhanh chóng ngồi lên.
"....Tớ nặng không?" Dĩnh Thiên cuối cùng cũng leo lên lưng hắn, cơ thể cậu được nhấc bỗng trong chân không, cảm giác thật khác lạ.
Vệ Manh có gắng ít nói để giữ sức mà cõng con người kia trên lưng, hắn chỉ đáp gọn lỏn, " Ngủ đi."
"....Làm sao mà ngủ được?" Dĩnh Thiên tiếp tục hỏi.
" Ngủ cho đến khi tôi tìm được chỗ trú. Ngoan, nhắm mắt lại đi." Vệ Manh giở ra giọng điệu dịu dàng để dụ ngọt Dĩnh Thiên.
Cõng cậu trên lưng tuy không nặng lắm nhưng đi đường dài hẳn là rất mất sức. Vệ Manh vòng tay ra sau giữ chặt cơ thể Dĩnh Thiên, hắn từng bước chậm rãi đạp trên đống lá khô dưới chân.
Con đường ngày càng tối dần đi, đêm nay lại vừa vặn không hề có ánh trăng, bóng tối cứ thế chiếm lấy không gian. Gió lạnh lúc này bắt đầu thổi đến, lùa qua áo phông của hai người.
Dĩnh Thiên hình như bị lạnh, hàng mi đang nhắm lại khẽ run lên, cánh tay cũng ôm lấy cổ Vệ Manh chặt hơn một chút.
Vệ Manh cũng thấy cơ thể mình đang bị lạnh dần, hắn cố gắng nhấc chân nhanh hơn một chút, không lâu sau thì dừng bước trước một cái hang.
Hắn nhìn cái hang khá rộng trước mặt mà sửng sốt. Lẽ nào câu chuyện bịa đặt của Phi Kiệt đã trở thành sự thật ư? Haha... Sẽ không có con ma nữ nào quanh đây đâu nhỉ?
Vệ Manh nghĩ đến đây liền nuốt ngụm nước bọt, hắn hơi nghiêng đầu nhìn Dĩnh Thiên, cậu đang ngủ rất say, dường như không biết gì xung quanh nữa.
Mà cứ ngủ như vậy đi sẽ tốt hơn là cậu ta thức dậy, thế nào khi nhìn thấy mình ngủ trong hang sẽ la hét um sùm cho xem. Vệ Manh nhất thời lắc đầu thở dài, sau đó thì tiến vào bên trong hang.
Trong đây rất tối, một tia ánh sáng dường như cũng không có. Vệ Manh cố gắng lần mò được một vị trí êm ái nhất để đặt Dĩnh Thiên ngồi xuống, sau đó nhẹ nhàng để cậu dựa vào tường.
Gió đêm vi vu thổi qua người bọn họ, cả hai nhất thời run lên một chút. Vệ Manh nhìn Dĩnh Thiên ngồi dựa tường, chiếc áo phông phanh mỏng manh kia hẳn là không đủ nhiệt để sưởi ấm.
Nếu mình cởi áo ra đắp lên người cậu ta thì sáng mai có khi mình trở thành cái thằng ma trơi mất? Vệ Manh chau mày nghĩ cách, cuối cùng quyết định được một kế khá ổn.
Hắn ngồi bệt xuống đất, dựa người vô mảng tường lạnh buốt phía sau. Sau đó thì khẽ khàng kéo người Dĩnh Thiên lại, cho dựa vào người mình, hắn vòng tay ôm cậu vào lòng, đầu cậu lại vừa vặn ngã lên vai hắn.
Như thế này thì cả hai đều sẽ rất ấm nha! Vệ Manh nhìn Dĩnh Thiên ngủ say sưa mà khẽ cười một cái, sau đó thì cũng thiếp đi.
Đến nửa đêm, cơn gió lạnh bỗng thổi qua người Dĩnh Thiên khiến cậu bừng tỉnh. Hai mắt nheo nheo một lát rồi mở ra, sau đó thì nhắm lại, rồi tiếp tục mở ra. Không gian trước mặt không hề thay đổi, một mảng tối bao trùm lấy mắt cậu.
Dĩnh Thiên trong lòng kinh hãi, cậu khẽ cựa người, cảm giác phía sau dường như có ai đó, cậu thất thần mà hét lên một tiếng, " Aaaaaa!!!!"
Vệ Manh đang ngủ thì bị tiếng hét đó làm cho tỉnh giấc, hắn chau mày mở mắt ra, liền cảm giác Dĩnh Thiên đã lùi cách xa mình một khoảng.
Hắn lúc này tỉnh hẳn, hai tay nhanh chóng kéo Dĩnh Thiên lại gần mình, nhỏ giọng trấn an, " Là tôi đây, đừng sợ nữa, Tiểu Dĩnh."
Nghe giọng nói ấm áp vang bên tai, Dĩnh Thiên mới bắt đầu an tâm, cậu thở nhẹ một cái rồi xoay người ôm lấy hắn dù cậu chẳng thể biết rõ vị trí hắn đang ở đâu.
Cảm nhận được cái ôm chặt kia, Vệ Manh cũng nhẹ nhàng dang hai tay ôm lấy cậu vào lòng, vỗ vỗ sau lưng, " Được rồi, có lạnh lắm không?"
Dĩnh Thiên dường như rất an tâm mỗi khi nghe được giọng nói của Vệ Manh, cậu dụi dụi đầu mình vào vai hắn như đáp trả lại. Thật sự