2. Đứa cháu của Khúc gia
Vào một ngày cuối tuần đẹp trời. Bầu trời quang đãng, mây trắng lơ lửng trên màn trời bao la.
Tại Khúc gia, Lý Du đang đứng dựa người ở cửa phòng của hai đứa con trai, bà nhíu mày một chút rồi mỉm cười, " Tiểu Manh, Tiểu Dĩnh."
Vệ Manh với Dĩnh Thiên đồng loạt quay lại nhìn bà, vẻ mặt có hơi khó hiểu, " Sao vậy ạ?"
" À, tụi con chuẩn bị về nhà của Tiểu Dĩnh sao?" Lý Du tiếp tục mỉm cười.
Dĩnh Thiên dường như hiểu ra ý nghĩ của Lý Du, cậu chỉ nhìn bà mỉm cười bình thản, còn Vệ Manh thì như bị gái nhím chích vào mông, hắn nhíu mày, " Đúng thế, mẹ có việc gì sao?"
Lý Du đứng thẳng dậy, bà nghiêng đầu thản nhiên đáp, " Mẹ sẽ đi cùng tụi con." Dứt lời bà xoay người xuống lầu để tên Vệ Manh kia không có cơ hội nhảy cẩng lên phản kháng.
Dĩnh Thiên khẽ bật cười, biết ngay mà, làm sao mẹ lại vô duyên vô cớ chỉ hỏi cho vui chứ?
Lát sau, cả ba người bọn họ ngồi trong một chiếc xe, Lý Du chủ động ngồi ở ghế sau, dù gì bà cũng không nỡ làm bóng đèn ngăn cản hai đứa kia.
Đi quãng đường khá xa, cuối cùng cũng đến nhà của Dĩnh Thiên. Cả ba người bước xuống xe, Dĩnh Thiên đi đến gõ cửa.
Bên trong lập tức có người ra mở cửa. Mộc Nghiên thấy trước mặt xuất hiện đến ba con người, ngạc nhiên thay, người phụ nữ kia cô hoàn toàn quen biết.
Khá lâu rồi cả hai không được gặp nhau, chắc cũng hơn hai mươi năm. Cô kinh ngạc vài giây rồi niềm nở chào đón, " Mọi người vào trong đi."
Sau khi mọi người đều vào bên trong, Mộc Nghiên mới đóng cửa lại rồi xoay người đi vào.
" Mẹ, đây là mẹ của Vệ Manh." Dĩnh Thiên vui vẻ đứng dậy giới thiệu.
Cậu hoàn toàn tự nhiên như vậy là bởi vì cả hai sau khi vào đại học đã về nhà Mộc Nghiên công khai cho cô biết.
Lúc đầu Mộc Nghiên rất bất ngờ, nhưng sau khi thấy cả hai nghiêm túc thì cô đã suy nghĩ kỹ lại và chấp nhận.
Nghe con trai giới thiệu, Mộc Nghiên lại đứng hình vài giây. Quả nhiên trái đất rấy nhỏ, những người liên quan đến nhau đều sẽ được gặp lại nhau.
Lý Du dường như cũng nhận ra người con gái kia, bà đứng dậy mỉm cười, " Xin chào, tôi là Lý Du. "
" Vâng chào cô, tôi là Mộc Nghiên." Mộc Nghiên ăn nói có phần lễ phép, cũng bởi tuổi của cô kém bà rất nhiều.
Cả bốn người nói chuyện rôm rả, bữa trưa rất nhanh đã đến.
Mộc Nghiên cùng Lý Du vào nhà bếp để chuẩn bị bữa trưa, còn Vệ Manh cùng Dĩnh Thiên thì lên lầu nằm nghỉ.
Trong bếp, Lý Du đứng nhặt rau bên cạnh Mộc Nghiên, Mộc Nghiên đang trộn nhân làm sủi cảo.
Bà vừa làm vừa bắt chuyện, " Lúc nãy đáng lý tôi nên bảo đã lâu rồi không gặp mới phải, nhưng lại sợ làm tụi nhỏ kinh ngạc."
Mộc Nghiên cũng hiểu ý bà, cô mỉm cười, " Tôi hiểu. Chuyện chúng ta gặp lại nhau trong tình huống này thật là không ngờ."
" Haha, phải phải. Từ đầu khi xem tấm hình của Dĩnh Thiên, tôi đã có cảm giác rất quen. Nhìn Tiểu Dĩnh, tôi lại nhớ về ông ấy."
Nghe Lý Du tâm sự, Mộc Nghiên lại bắt đầu nhớ về quá khứ rồi dần mủi lòng.
Hai mươi năm năm trước, lúc ấy cô có quen biết thân với một người đàn ông. Mộc Nghiên vốn dĩ là đứa trẻ mồ côi, sau đó được người đàn ông kia thương tình giúp đỡ đủ thứ.
Đến khi ông ấy cùng Lý Du yêu nhau, mọi chuyện lại bắt đầu nổi lên sóng gió.
Gia đình người đàn ông đó đã ngăn cản tình cảm của hai người, buộc ông phải cưới người khác. Lý Du lúc ấy hình như rất đau khổ, cô có vài lần chứng kiến cả hai cãi nhau, sau đó không chịu được mà chia tay.
Lý Du đi lấy chồng, người đàn ông kia cũng quay trở về nhà cưới người mà gia đình sắp xếp.
Vài năm sau thì vợ ông hạ sinh Dĩnh Thiên, Mộc Nghiên lúc đó đã ra sống tự lập, ít gặp mặt đứa bé. Rồi đến một ngày, vợ ông bị tai nạn qua đời, sau đó ông lâm bệnh nặng.
Phút cuối trước khi mất, ông đã kêu Mộc Nghiên lại rồi giao đứa bé cho cô săn sóc. Từ đó, Mộc Nghiên trở thành người mẹ bất đắc dĩ năm 23 tuổi.
Mộc Nghiên hồi tưởng lại mà sống mũi cay cay, cô nghiêng đầu nhìn Lý Du cũng đang xúc động, " Cô vẫn nhớ ông ấy?"
" Phải. Tôi chưa bao giờ quên ông ấy, ông hiện giờ thế nào rồi?" Bà nhìn Mộc Nghiên, mũi cô đỏ ửng.
Mộc Nghiên khẽ nhíu mày, " Ông ấy....mất lâu rồi."
Trong đầu Lý Du oang một tiếng, tay bà hơi buông xuống, " Thế ư? Có phải vì vậy mà...ônh ấy giao Tiểu Dĩnh cho cô nuôi?"
Mộc Nghiên nhẹ mỉm cười, gật đầu.
" Mộc Nghiên, cô là người con gái tốt bụng, một mình nuôi dưỡng một đứa bé, tôi thật ngưỡng phục."
" Không có gì to tát lắm. Tôi chính là rất yêu Tiểu Dĩnh. Nếu ai làm khổ nó, tôi nhất định không tha đâu." Lúc nói câu này, Mộc Nghiên đã cố tình nhìn Lý Du cười ranh mãnh.
Lý Du trong lòng không khỏi chột dạ, ý con bé này chẳng phải là cảnh cáo Tiểu Vệ nhà mình sao? Hừ.
Bà thầm hừ nhẹ trong lòng, miệng vẫn mỉm cười, " Yên tâm, tôi cùng Tiểu Vệ sẽ chăm sóc Tiểu Dĩnh của cô, yêu thương và chiều chuộng. Nhất là Tiểu Vệ, nó hình như không để Tiểu Dĩnh chạm đến móng tay, mọi việc đều làm hết."
Mộc Nghiên nghe đến đây khẽ nhíu mày, cô từng có một con bạn rất thích những cặp đôi nam nam, sau đó thích thú mà lôi cô vào đó, kể cho cô rất nhiều câu chuyện, rồi phân chia thể loại.
Lúc ấy, Mộc Nghiên hầu như chẳng hiểu gì sất, cô chỉ gật gù như đã hiểu. Bây giờ nhớ lại, Vệ Manh chẳng phải rất giống thê nô sao?
Nghĩ đến đây, Mộc Nghiên khẽ cười thành tiếng khiến Lý Du nhìn nhìn khó hiểu, " Cười gì?"
" Ừm không có gì. Chỉ là...tôi thấy Tiểu Vệ có hơi cưng chiều Tiểu Dĩnh thái quá."
Lý Du tay nhào bột, tặc lưỡi lắc đầu, " Tôi cũng không hiểu sao nó lại trở thành con người như vậy. Thật thê nô hết sức."
Lời vừa dứt, cả hai người phụ nữ bận rộn trong bếp đều cười rộn ràng. Buổi gặp gỡ của hai bà mẹ đều ghi lại những kỷ niệm đẹp, đều gợi nhớ lại những ký ức buồn man mát.
Đúng thật một cuộc gặp gỡ đầy bất ngờ và tràn ngập cảm xúc.
Tại bệnh viện Thiên Ân, Lý Du bận trên người chiếc áo blouse trắng, bà ngồi vắt chéo chân trên ghế, tay cầm một cây bút xoay xoay, vẻ mặt hơi đăm chiêu suy nghĩ.
" Dạ Nhiên, cô thật sự muốn như thế sao? Cô không thấy...cô bị thiệt thòi ư?" Lý Du hướng mắt đến người phụ nữ trẻ trước mặt, nghiêng đầu dò xét.
Dạ Nhiên nhìn bà, vẻ mặt cô bình lặng như mặt nước hồ xuân, đôi môi khẽ mỉm cười, " Tôi chắc mà. Dù sao bà cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều, tôi thật sự rất biết ơn. Xem như chuyện này là tôi muốn trả ơn giúp bà, nhé?"
Lý Du nghe cô nói, vẻ mặt ngày càng đăm chiêu hơn. Dạ Nhiên từ trước là một cô bé mười lăm tuổi, vô tình bị cha dượng giở trò đồi bại khiến cho có thai, sau đó cô bé hoảng loạn cho đến khi gặp được Lý Du.
Mỗi ngày bà đều lui đến quan tâm Dạ Nhiên, sau đó còn giúp cô hạ sinh đứa bé trong khi chỉ vừa mười lăm tuổi. Đứa bé đó bây giờ đã lớn, cũng rất kháu khỉnh đáng yêu. Cái quan trọng chính là sự quan tâm mà Lý Du đã dành cho Dạ Nhiên, điều này khiến cô rất cảm động mà muốn đền ơn.
Hay tin Lý Du rất muốn có một đứa cháu nhưng hoàn cảnh gia đình lại không thể đáp ứng, dường như có vấn đề gì đó ở con trai của bà. Vì thế mà Dạ Nhiên đã đề nghị bà cho cô thụ tinh trong ống nghiệm, lấy t*ng trùng của Vệ Manh đưa vào tử cung cô để mang thai một đứa bé.
Lúc đầu Lý Du dứt khoát không chịu, vì nếu sinh ra, đứa bé chính là con ruột của Dạ Nhiên lẫn Vệ Manh. Chuyện như vậy vỡ lẽ ra sẽ rất phức tạp, ảnh hưởng đến quá nhiều người.
Nhưng rồi Dạ Nhiên đã trấn an bà rằng cô sẽ không dính dáng đến đứa bé, coi như cô dâng tặng đứa bé này cho bà, cho con trai của bà, còn cô sau khi sinh sẽ cùng đứa con hiện tại ra nước ngoài gầy dựng lại cuộc sống.
Lý Du trầm mặc vài phút, sau đó ngước mắt nhìn người phụ nữ kia, " Được, sau khi sinh, tôi sẽ cho cô một khoản tiền để hai mẹ con có cái để qua nước ngoài sinh sống. Đừng từ chối, coi như chúng ta đền ơn lẫn nhau."
Dạ Nhiên mỉm cười, " Vâng."
Tối đó, Lý Du đã gọi điện cho Vệ Manh bảo hắn trở về nhà một chuyến, hắn vốn vừa tan tầm ở công ty liền lái xe về nhà ba mẹ.
Vào đến phòng khách, Vệ Manh thấy mẹ mình ngồi điềm nhiên trên ghế, tay cầm tờ báo lướt lướt vài trang.
Hắn ngồi xuống ghế, " Có chuyện gì vậy mẹ?"
Lý Du gấp báo lại, mắt bà ánh lên tia nghiêm túc, " Mẹ có chuyện muốn bàn với con."
" Được, mẹ nói đi con nghe." Vệ Manh khẽ nhíu mày nhìn bà, hắn đang hoài nghi chuyện bà nói sẽ không có gì...tốt đẹp.
" Mẹ có một người bạn, người đó đề nghị sẽ mang thai hộ. Con có đồng ý chuyện này không?"
"..... " Mang thai hộ? Vệ Manh nhíu mày càng chặt hơn, chuyện này đề cập quá vội vàng, hắn nhất thời chẳng biết làm sao.
" Sao nào? Hai đứa con hẳn là rất muốn có con mà? " Lý Du nhìn Vệ Manh mỉm cười.
Vệ Manh xoa xoa mũi, trong lòng có chút vui mừng nhưng không dám lộ ra mặt. Đúng là Dĩnh Thiên với hắn rất muốn có một đứa bé để bồng bế, chơi đùa. Điều hắn lo là...đứa bé ấy sẽ lớn lên trong một môi trường không giống những đứa bé khác.
Hắn lo là đứa bé sẽ lại mặc cảm mà sinh ra nhiều chuyện rắc rối. Dĩnh Thiên cũng rất muốn được ôm đứa bé trong lòng, mỗi ngày chăm chăm sóc sóc nó, thế