Editor: JingJing
Hương hoa vào đêm xuân tỏa ra xung quanh.
Đèn đuốc trong thành phố kéo nhau thắp sáng, xa hoa lộng lẫy.
Thẩm Đàm ru rú rút trong sofa mềm mại, bên tai là bản nhạc heavy metal (*), người đung đưa theo nhạc nhưng tâm lại không yên.
Ngọn đèn lóa mắt lập lòe khiến tất cả đều trở nên mờ nhạt.
Những người trẻ tuổi ở dưới lầu đang mặc sức vui đùa hưởng thụ.
Anh nhíu mày, cảm thấy mình ở đây không ổn lắm.
Vừa mới đứng dậy thì Khúc Huy đi qua đưa tay khoác lên vai anh cười nói: “Hiếm thấy nha, không phải anh không thích chỗ này sao?”
Thẩm Đàm ngồi xuống lại.
Anh ở căn phòng có ngăn vách ở lầu hai, cho dù ngồi xuống cũng có thể trông thấy cả thế giới ở dưới lầu.
Khúc Huy chuyền chai nước uống qua, Thẩm Đàm đưa tay nhận lấy nghe cậu nói: “Đi xuống chơi không?”
“Không đi.” Thẩm Đàm uống một ngụm, cụp mắt với vẻ mặt âm u.
Khúc Huy đăm chiêu hỏi: “Không vui?”
Thẩm Đàm: “Không tới mức đó.”
“Biểu cảm này của anh chính là không vui.” Khúc Huy nói: “Chuyện gì, nói ra đi để anh vui vẻ hơn.”
Thẩm Đàm dựa lưng vào ghế, khẽ híp mắt, đôi mắt ảm đạm.
Anh nhớ đến biểu cảm mà Thường Đình trả lời là không phải, đột nhiên có cảm giác khó chịu như bị vứt bỏ vậy.
Vốn dĩ đã hình dung được câu trả lời một cách chắc chắn nhưng không ngờ lại bị nói ngay trước mặt.
Anh chưa từng thất bại trong mấy chuyện kiểu này.
Nghĩ vậy, Thẩm Đàm đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
Vẻ mặt Khúc Huy mông lung, hỏi: “Đi đâu thế?”
“Về nhà.” Thẩm Đàm nói.
Khúc Huy theo sau: “Với trạng thái này của anh mà về nhà ư? Anh đừng có dọa em, nhìn qua anh giống như kiểu đang tìm người để đánh một trận vậy, anh có biết không?”
Thẩm Đàm xoay người nhìn cậu, nhíu chặt lông mày không kiên nhẫn nói: “Vậy cậu tới nhé?”
Khúc Huy lắc đầu liên tục, cầm điện thoại nói: “Nhưng trùng hợp là bên Triệu Lực Dương đang có chuyện, anh có thể đi qua hỗ trợ, trực tiếp trút ra hết.”
Cậu gọi điện thoại cho Triệu Lực Dương, sau khi bên kia vừa nhận máy thì nói: “Anh Thẩm của cậu cũng muốn đi.”
Thẩm Đàm không từ chối.
Làm con ngoan trò giỏi đã lâu rồi, bản tính khó mà bị áp chế được.
Sau khi Thường Đình bị thất tình thì làm chuyện gì cũng không có tí sức lực, làm xong mấy bài thi thì lại gọi điện thoại cho Tiết Doanh, nhờ cô ấy gửi đề thi ở bên kia cho cô.
Tiết Doanh: “Cậu điên rồi ư?”
Thường Đình: “Tớ thích học!”
Tiết Doanh đành chịu, cô ấy không thể nào có những đề đó, vì thế đi tìm lớp trưởng Chu Tài.
Chu Tài nói: “Cậu cần à?”
Tiết Doanh: “Tớ cần.”
Chu Tài kỳ quái hỏi: “Rốt cuộc cậu đã ý thức được tầm quan trọng của việc thi đại học rồi à?”
Tiết Doanh: “Tớ ý thức được là không thể tiết lộ quá nhiều với cậu.”
Chu Tài: “…”
Cuối cùng Chu Tài vẫn gửi cho.
Tiết Doanh chuyển tiếp cho Thường Đình.
Sau khi Thường Đình nhận được, lúc nãy còn đang thuận buồm xuôi gió nhưng giờ đã gặp phải đề khó.
Quá khó rồi.
Hiếm thấy lòng cô bị sụp đổ.
Gió đêm ùa vào từ cửa sổ, mang theo mùi hoa nồng đậm.
Thường Đình quyết định ra ngoài để giải sầu.
Cô gửi tin nhắn thoại cùng với từng hoa thơm ngọn cỏ mà cô chụp khi đi ra ngoài gửi sang cho Tiết Doanh.
Tiết Doanh hỏi: “Có phải hôm nay cậu có chuyện gì không?”
“Không có.” Thường Đình trịnh trọng đáp.
Tiết Doanh suy nghĩ một lát rồi nói: “Có phải thi được hạng nhất quá khó ư?”
“Có hơi chút.” Thường Đình nói: “Ngày hôm sau lại có một bài kiểm tra nhỏ.”
“Đừng gây áp lực quá lớn cho mình.” Tiết Doanh an ủi.
“Tớ không có áp lực trong việc thành tích này.” Thường Đình cắn môi, do dự một lúc.
Cô đi một mình trên con đường nhỏ ở công viên gần đấy, bên cạnh chính là hồ nhân tạo, xung quanh có đèn đá chiếu sáng cả con đường phía trước.
Tiết Doanh nói: “Tớ thấy cậu đang có việc gì đó.
Nói đi, bị sao thế?”
Thường Đình dựa vào cạnh lan can, nhìn mặt hồ mà yếu ớt thở dài nói: “Hôm nay bạn học Thẩm đột nhiên hỏi tớ có phải tớ thích cậu ấy không.”
“Tớ nói không phải.”
Tiết Doanh: “…”
Khi nghe được nửa câu đầu thì cô ấy nghĩ rằng Thường Đình bị từ chối, tuyệt đối không ngờ rằng phần phía sau lại có chuyện đảo ngược tình thế như này.
Sau khi Tiết Doanh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu ấy phản ứng thế nào?”
“Bỏ đi.” Thường Đình cúi gằm đầu nói: “Vốn dĩ đã hẹn cùng nhau đi về, nhưng nghe xong thì cậu ấy nói một mình tớ về đi, tự mà đi về.”
Tiết Doanh nói: “Vậy rõ ràng là tức giận rồi.”
“Vậy sao?” Thường Đình thở dài: “Bạn học Thẩm xuất sắc như thế, nếu tớ nói thích cậu ấy mà bị từ chối, thế thì phải làm sao đây!”
Tiết Doanh cảm thấy có gì đó bất thường.
Cô ấy khẽ nâng khóe mắt hỏi: “Có ý gì, không phải cậu nói không thích cậu ấy sao?”
“Sao có thể chứ!” Thường Đình nói một cách nghiêm túc: “Trước mắt trừ cậu và bà ngoại ra thì cậu ấy là người đối xử tốt nhất với tớ, sao có thể không thích chứ!”
Tiết Doanh: “…”
Tiết Doanh tức giận nói: “Đây không phải là cậu từ chối người ta rồi sao?”
“Đây mà xem từ chối gì chứ, cậu ấy cũng đâu có nói thích tớ.” Thường Đình rầu rĩ không vui.
Tiết Doanh nghe xong thì trợn tròn mắt, cẩn thận suy nghĩ thì cô ấy chưa từng tiếp xúc với Thẩm Đàm nên không yên tâm, sau khi nghe xong mấy lời này thì cũng không cổ vũ Thường Đình dũng cảm theo đuổi mà chỉ nói sâu xa: “Bé Đình, mọi người đều thích những người xuất sắc tốt đẹp, chuyện này không sao cả.”
Thường Đình nói: “Đúng thế! Tớ cũng không có nghĩ đến đâu, nhưng hôm nay cậu ấy lại hỏi thế này…”
Lại khiến cô hơi nghĩ tới rồi.
Tiết Doanh còn không biết sự tính toán nhỏ nhặt trong lòng cô gái nên tiếp tục dẫn đường; “Cậu ấy chỉ hỏi đại thôi, cậu đừng có bận tâm.
Con trai ấy mà, thấy con gái đối xứ với mình đặc biệt một tí thì trong lòng đã nghĩ rằng có ý với mình.”
“Ừm! Rất có lý.” Thường Đình nghiêm túc gật đầu.
Có lẽ cô sẽ đối xử với Thẩm Đàm đặc biệt thêm tí để khiến Thẩm Đàm hiểu mình có ý thế này với anh.
Tớ không thể nào nói ra được nhưng sẽ dùng hành động để chứng minh.
Tiết Doanh nghĩ rằng cô đã nghe hiểu nên trong lòng nhẹ nhõm, an ủi nói: “Sau này còn sẽ có nhiều người xuất sắc hơn cậu ấy, đối xử với cậu tốt hơn nữa, chúng ta không cần thắt cổ ở trên một cái cây, bây giờ điều cậu thích nhất chính là học đúng không?”
Thường Đình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tớ thích học là không sai, nhưng tớ cũng rất thích Thẩm Đàm.”
Tiết Doanh: “…”
Sao cảm thấy bất thường nhỉ?
Thường Đình xoay người đang định đi về trước thì thấy đằng trước có người chạy ra từ trong bụi cỏ, thân hình lảo đảo, vừa chạy vừa rống vào điện thoại: “Mẹ nó, không phải nói là sáu người à? Mày qua đây đếm cho ông đây nghe đó là sáu người hay là mười sáu người!”
Phía sau có người đuổi theo hắn, chớp nhoáng đã hạ gục được người ta.
Tiết Doanh hỏi: “Sao thế?”
“Hình như trông thấy có người đánh nhau.” Thường Đình nói: “Tớ đổi hướng khác.”
Cô đi vào lối rẽ bên tay trái chưa được hai bước, sự tò mò khiến cô nâng mắt nhìn về hướng đang đánh nhau thì thấy một bóng người quen thuộc đi ra từ trong bụi cỏ.
Thường Đình dừng lại, không nghe thấy câu nói của Tiết Doanh bảo cô đi mau, nhớ chú ý an toàn.
Thường