Editor: JingJing
Pháo hoa nổ vang trên bầu trời, Thường Đình rất vui mừng.
Cô quay đầu nhìn Thẩm Đàm: “Pháo hoa kìa!”
Lúc này Thẩm Đàm mới nâng mắt nhìn bầu trời.
Thường Đình lấy điện thoại ra lẳng lặng quay lại một đoạn, sau đó gửi cho Tiết Doanh nói: “Pháo hoa!”
Tiết Doanh: “Cậu chờ đó.
”
Có lẽ khoảng chừng 10 phút sau.
Tiết Doanh gửi cho cô một đoan clip ngắn.
Nhóm Tiểu Bắc mua đủ loại pháo hoa ống và pháo hoa que, đếm ngược 3, 2, 1 rồi đốt cháy đồng loạt chúc mừng sinh nhật cô.
Thường Đình trông thấy bỗng nở nụ cười dịu dàng.
Không buồn, một chút cũng không buồn.
Thẩm Đàm hỏi cô: “Đi qua không?”
Thường Đình nhìn sang ngọn đèn phía bên kia, hơi ngại ngùng nói: “Các cậu đang họp mặt à? Tớ đi qua không hay lắm.
”
Dù sao cô một mình không biết ai.
Thẩm Đàm cũng không miễn cưỡng.
Đây là khu vực tư nhân, phía sau chính là khu nhà biệt thự.
Bên bờ sông có bàn ghế đã được chuẩn bị cách đám người ăn chơi vui say khá xa, Thẩm Đàm dẫn Thường Đình đi qua, bảo cô ngồi ở bên này, còn anh đi lấy chút đồ ăn rồi quay về.
Bên này tiếng nhạc khá nhỏ, bầu không khí không náo nhiệt lắm nhưng vừa ổn.
Thường Đình ngồi ở cạnh bàn, một tay chống cằm, vẻ mặt quan sát xung quanh.
Vừa nhìn là biết đây chính là nơi kẻ có tiền mới dám ở.
Thẩm Đàm đi lấy dĩa trái cây và thịt nướng, Khúc Huy cười anh: “Sao thế anh trai yêu quý, còn phải một mình đi qua à, không cho tụi em nhìn dù chỉ một ánh mắt?”
“Cậu ấy nhát gan.
” Thẩm Đàm nói.
Triệu Lực Dương đáp: “Vậy thì tụi em đi qua.
”
Thẩm Đàm: “Cút.
”
Triệu Lực Dương: “Anh, anh cũng không thể lấy nhiều được! Chúng em đưa qua đó giúp anh!”
Cậu và Khúc Huy không nói hai lời bèn bưng dĩa và đồ uống bỏ chạy.
Thẩm Đàm: “…”
Trong lúc Thường Đình đợi người đang cầm điện thoại trả lời tin nhắn thì nghe thấy có tiếng động nên ngẩng đầu nhìn lên, bèn trông thấy Khúc Huy và Triệu Lực Dương đi tới, nhất thời cảm thấy khá hào hứng.
Hai người này cười hì hì chạy tới, đầy vẻ thân thiện: “Sinh nhật vui vẻ nhé!”
“Cảm ơn!” Thường Đình cảm thấy “thụ sủng nhược kinh”.
“Ăn tự nhiên nhé đừng có khách sáo, hết thì bảo anh Thẩm đi lấy tiếp!” Triệu Lực Dương nói xong bèn ngồi xuống cạnh bạn cùng với Khúc Huy.
Thường Đình ngượng ngùng nói: “Phiền các cậu rồi.
”
“Không phiền.
” Khúc Huy nói: “Hiếm thấy anh ấy dẫn người tới chơi.
”
“Đúng đúng.
” Triệu Lực Dương gật đầu phụ họa: “Đây là lần đầu tiên, còn là bạn học nữa chứ, khi tôi biết cũng sợ ngây người rồi.
”
Hai người rất biết nói chuyện, khen ngợi cũng không quá sáo rỗng hay phản cảm khiến người nghe cảm thấy hết sức thoải mái.
Khi Thẩm Đàm tới, phát hiện ba người này nói chuyện với nhau rất vui vẻ.
Anh đặt đồ ăn xuống bàn, nhướng mày nói: “Đi.
”
Khúc Huy và Triệu Lực Dương lập tức đứng dậy, cười đùa vẫy tay với Thường Đình rồi rời khỏi.
Thường Đình đang cầm ly nước trái cây cắn ống hút, cười híp mắt nhìn Thẩm Đàm nói: “Bạn của cậu rất thú vị.
”
Thẩm Đàm ngồi đối diện cô dựa vào lưng ghế, nghe xong chợt bật cười nói: “Không phải cậu không muốn đi qua sao? Bây giờ đổi ý rồi à?”
Thường Đình gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng là tớ quá nông cạn, bọn họ rất vui đấy!”
“Muốn đi qua?”
Thường Đình gật đầu.
Thẩm Đàm gật đầu: “Tối rồi.
”
Thường Đình: “…”
Cô trừng mắt nhưng rất nhanh nói tiếp: “Không sao, dù sao ở bên cậu là vui nhất.
”
Lời nói này vô cùng đơn thuần và vô tội nhưng chỉ là do hoàn cảnh mà khang khác.
Thẩm Đàm nghe thấy, anh mắt chợt khựng lại.
Thường Đình hút một hơi nước trái cây rồi nói: “Bây giờ cậu có thể trả lời câu hỏi của tớ không? Tớ đã suy nghĩ rất lâu rồi.
”
Cũng đã tò mò rất lâu rồi.
“Cậu hỏi đi.
” Thẩm Đàm thả lỏng, nhắc nhở cô: “Chỉ có ba câu thôi đấy.
”
Thường Đình cầm ly, trong ánh mắt đều là vẻ tò mò: “Đêm đó, cậu đã nói là biết trước tớ sẽ gặp nguy hiểm nên mới đến sao?”
Ít nhiều gì Thẩm Đàm cũng đã lường trước được câu hỏi của cô, dựa theo lời hẹn nên anh đã thành thật trả lời: “Đúng.
”
“Sao cậu biết được thế?”
“Có người nói cho tớ biết.
”
Thường Đình thầm kinh ngạc: “Ai vậy?”
Thẩm Đàm nói: “Đa Quả.
”
“Đa Quả là ai?” Vẻ mặt Thường Đình mông lung.
Thẩm Đàm gập tay gõ lên mặt bàn nói: “Ba câu rồi.
”
Thường Đình: “…”
Ban ngày cô suy nghĩ vô số câu hỏi nhưng không ngờ rằng kết quả lại thế này, hai câu cuối hoàn toàn là bị Thẩm Đàm dắt mũi rồi!
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thường Đình nói với giọng sâu xa: “Nể tình sinh nhật của tớ, thêm ba câu nữa nhé!”
Thẩm Đàm im lặng nhìn cô không nói gì.
Thường Đình nói tiếp: “Một câu.
”
Thẩm Đàm cong môi.
Khi anh sắp dao động thì chợt nghe Thường Đình nói: “Bỏ đi, tớ thích nghe lời thật lòng, không muốn cậu nói xạo với tớ.
”
Phá vỡ lời nói dối sẽ rất mệt mỏi.
Cô cắn ống hút, giọng nói sâu xa: “Chờ đến lúc cậu muốn nói cho tớ biết thì sẽ nói thôi.
”
Thường Đình cười trông hơi gian xảo, cô đang nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Đàm, không hiểu sao có lòng tin như vậy.
Chỉ sợ sau này không cần cô truy hỏi nữa mà người này đã không nhịn được muốn nói cho cô biết.
Thẩm Đàm nghiêng đầu nhìn mặt nước, nói: “Nể tình sinh nhật của cậu, có ước muốn ngày sinh nhật gì không?”
Thường Đình cầm xâu thịt nướng, phồng mà nhìn anh: “Ước muốn ngày sinh nhật thì có, nhưng cậu có thể thực hiện giúp tớ không?”
“Nói nghe thử xem.
” Thẩm Đàm chuyển tầm mắt nhìn cô.
Thường Đình chớp mắt: “Có thật không? Bạn học Thẩm, có phải cậu quá tốt với tớ rồi không?”
Cô tự cảm thán.
Nhưng bởi vì là sự thật.
Thậm chí có hơi “thụ sủng nhược kinh”.
Nhưng lời nói này lại giống như đang nhắc nhở Thẩm Đàm.
Anh đối xử quá tốt với Thường Đình.
Tốt đến mức có gì đó không thích hợp lắm.
Tầm mắt của Thẩm Đàm dừng trên mặt cô mấy giây, anh từ từ trở nên yên tĩnh.
Thường Đình nói: “Ước muốn ngày sinh nhật của tớ chính là có thể tìm lại món đồ đã bị mất.
”
Chiếc vòng ngọc kia, cô vẫn còn đang băn khoăn, vừa tiếc nuối vừa thất vọng.
Vào lúc Thẩm Đàm tìm lại ảnh chụp trong điện thoại cho cô, Thường Đình tự nói với chính mình không thể nào tham lam nữa, nhưng khi Thẩm Đàm hỏi cô có ước muốn sinh nhật gì không, cô chỉ có thể nghĩ đến điều này.
Thẩm Đàm không nói lời nào.
Anh cảm thấy mình nên dừng lại đúng lúc.
Vì thế anh nói: “Ước muốn nói ra rồi sẽ không linh đâu.
”
Thường Đình: “…”
Không phải cậu bảo tớ nói sao!
Cô trừng mắt nhìn Thẩm Đàm nói: “Lỡ như có kỳ tích thì sao!”
Nằm mơ à.
Thẩm Đàm trêu chọc, sau khi bảo cô ăn đồ ăn xong thì nhắc nhở cô phải về nhà.
Thường Đình ngoan ngoãn đi theo anh rời khỏi, được anh đưa về nhà.
Trước khi chia tay Thường Đình cười nói: “Cảm ơn cậu.
”
Thẩm Đàm ngồi trên xe hỏi: “Với ai cậu cũng thế sao?”
“Đương nhiên không rồi.
” Thường Đình nói: “Cậu không giống với những người khác, trước kia tớ đã nói rồi.
”
Thẩm Đàm nhíu mày, chốc lát nhớ đến chuyện đêm hôm đó.
Thường Đình nói tiếp: “Thực tế tớ lại muốn biết, với ai cậu cũng tốt thế này sao?”
Đôi mắt cô trong veo, phản chiếu gương mặt của một mình anh.
Thẩm Đàm thu hồi tầm mắt, nổ máy xe, trong tiếng xe máy trầm thấp có một giọng nói: