Editor: JingJing
Thường Đình bị anh ôm vào trong lòng, trong khoảnh khắc này gió đêm vào mùa xuân có vẻ hơi nóng.
Bên tai là tiếng trêu chọc thản nhiên dấy lên đáy lòng của cô, tim đập bình bịch.
Bình tĩnh.
Thường Đình tự nói với lòng mình.
Cô không dám lộn xộn, ánh mắt cứ quy củ nhìn về phía trước nhưng khóe mắt lại âm thầm liếc người ở phía sau.
“Là, là tớ học không tốt.
” Thường Đình chớp mắt nói: “Tớ sẽ luyện cho thật giỏi.
”
Thẩm Đàm buông cô ra, cười như không cười: “Luyện nó làm gì?”
Thường Đình xoay người lui về sau hai bước kéo khoảng cách với anh nhưng vẫn cảm thấy cơn gió hơi nóng phà vào mặt.
“Dù sao có thể sử dụng được.
” Thường Đình nói: “Ví dụ như khi gặp phải nguy hiểm.
”
Thẩm Đàm nghe xong bèn nói: “Tớ không hy vọng cậu có thời điểm này.
”
Thường Đình cong mắt cười.
Cô nhìn Thẩm Đàm lui về sau, vẫy tay với anh: “Trở về đi, trên đường nhớ cẩn thận.
”
Thẩm Đàm đáp ừm, sau khi nhìn thấy cô đi vào thì mới rời khỏi.
Ngày mai là tuần thi mới.
Cuộc thi mà cô cố gắng hơn mười ngày nay đã đến rồi.
Thường Đình vừa mới vào cổng thì nhận được điện thoại của Tiết Doanh: “Bé Đình, gần đây không có người kỳ quái nào thêm bạn weixin với cậu chứ?”
“Không có.
” Thường Đình ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu khẳng định: “Không có, mấy ngày nay người tớ thêm bạn đều là có quen biết, sao thế?”
Giọng Tiết Doanh sâu xa nói: “Chu Tài… biết cách liên lạc với cậu rồi.
”
Thường Đình: “…”
Cô thoáng sửng sốt: “Này này này… cậu ấy biết tớ ở đâu sao?”
“Biết, dựa theo tính cách của cậu ấy, có thể sẽ đuổi theo.
” Tiết Doanh nói: “Cậu yên tâm, tớ sẽ cố gắng ngăn cản!”
Thường Đình che mặt: “Không cần, thật sự không cần đâu.
”
“Tớ cũng có nói thế này với cậu ấy.
” Tiết Doanh than thở: “Sau khi cậu đi, cậu ấy chính là người hạng nhất nên cảm thấy đời người rất cô đơn, không có sự cầu tiến.
”
Thường Đình nói: “Quăng bảng thành tích lần trước của tớ cho cậu ấy đi! Để cậu ấy biết “đất trời bao la, ngoài kia còn có người mạnh hơn ta”, tớ ở Thiên Lập cũng vẫn là hạng nhì thôi, bảo cậu ấy theo đuổi hạng nhất đi!”
Tiết Doanh: “Có ích không?”
Vẻ mặt Thường Đình kiên định nói: “Lớp trưởng Chu chỉ muốn thách thức với hạng nhất, bảo cậu ấy đi thách đấu với hạng nhất đi.
”
Tiết Doanh nghe lời của cô xong bèn gửi phiếu điểm kỳ trước cho Chu Tài.
Cũng dựa theo lời của Thường Đình nói mà khen “học thần” Lục Hoài một phen.
Chu Tài mắc câu, vẻ mặt nghi ngờ nói: “Lợi hại thật vậy sao?”
Tiết Doanh đáp: “Lợi hại, bé Đình vì cậu ấy mà phải học suốt cả đêm.
”
Chu Tài đỡ mắt kính, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Kết quả thế nào?”
Tiết Doanh thuận miệng nói: “Hôm nay thi xong mới biết được.
”
Chu Tài gật đầu: “Vậy tớ đợi cậu ấy thi xong rồi xem thử.
”
Tiết Doanh: “…”
Sao cảm giác cứ quái quái thế nào đấy?
Trước kỳ thi, Thường Đình chạm mặt Thẩm Đàm ở dưới lầu nên trở về lớp học cùng với anh, trên đường đi cô hỏi anh: “Bây giờ tâm tình cậu thế nào?”
Khóe mắt Thẩm Đàm khẽ nhìn thoáng qua cô, lên tiếng nói: “Cũng bình hường thôi.
”
Thường Đình trầm tư suy nghĩ: “Phải thế nào thì tâm tình mới tốt?”
“Cậu đoán xem.
” Thẩm Đàm không nhanh không chậm đi ở phía trước, để lại một mình Thường Đình ở phía sau buồn rầu.
Hai người một trước một sau vào lớp học, không ít ánh mắt mờ ám nhìn chằm chằm họ.
Thường Đình trở về chỗ ngồi, nghe Dư Mai cảm thán: “Các cậu có phát hiện không, từ lần trước ở sân bóng thì Tống Hằng yên tĩnh không ít.
”
Cố Minh cảm thấy bình thường, cậu nói: “Đã thua thành vậy rồi.
”
Với lòng tự tin cao ngất trời của Tống Hằng, sao còn có thể quẩy hăng hái mà không chút kiêng dè nào như trước nữa chứ.
Dư Mai rất mong đợi: “Để tớ xem, người tiếp theo bị bạn học Thẩm đạp xuống là ai.
”
Thường Đình chớp mắt nói: “Chỉ cần không chủ động trêu chọc cậu ấy thì sẽ bình yên.
”
Từ trước đến bây giờ đều như vậy.
“Vậy cũng chưa chắc.
” Dư Mai cười mập mờ.
Cố Minh trầm tư suy nghĩ hai giây thì nói: “Người tiếp theo, tớ cảm thấy là Lục Hoài.
”
“Lục Hoài?” Dư Mai nhìn sang: “Tại sao là cậu ấy?”
Cố Minh trả lời rất hợp lý: “Lần trước ở sân bóng, cậu ấy vừa đánh bóng vừa giảng đề, nói ra những cái mà tớ không biết làm.
”
Dư Mai: “?”
Cô ấy chỉ biết Thẩm Đàm chơi bóng thắng Tống Hằng nhưng không biết còn có kiểu làm việc này nữa.
“Tớ nhớ thứ hạng lần trước của cậu ấy không cao lắm.
” Dư Mai nghiêng đầu nhìn Thường Đình: “Cậu nói thử xem?”
“Tạm thời không thể đâu.
” Thường Đình chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu như đang nghĩ gì đó: “Tâm tình của cậu ấy tốt thì mới có thể thi nghiêm túc được.
”
Dư Mai nghe xong hít sâu một hơi, giơ tay vỗ ngực: “Rốt cuộc cậu ấy là thần thánh phương nào vậy.
”
Thường Đình và Cố Minh liếc mắt nhìn nhau, đồng thời thở dài.
Vào lúc này, Thẩm Đàm đã trở thành “học thần” trong mắt hai người.
Kỳ thi lần này, nhìn chung chỗ ngồi không giống như “tu la trường” vào lần trước, trên dưới trái phải đều là người không thân quen.
Thường Đình hết sức tập trung, cả người đều phát huy hơn hẳn bình thường.
Sau khi thi xong tinh thần khá thoải mái nhưng bởi vì hôm nay ở lại trực nhật nên về khá trễ.
Cô đi quét dọn hành lang, vất vả dọn dẹp xong bèn ngồi dậy hoạt động phần cổ hơi cứng đờ thì thấy Lục Hoại đứng ở bồn hoa phía trước nhìn mình.
Ánh chiều tà dưới chân trời, từng áng mây đỏ vô cùng tuyệt đẹp.
Dưới cảnh sắc như thế này, nếu người đứng trước mặt là Thẩm Đàm thì hoàn hảo biết mấy.
Trong lòng Thường Đình thở dài.
Lục Hoài trông nho nhã lịch sự, đến gần Thường Đình cười nói: “Tớ biết mối quan hệ giữa cậu và Tô Vi.
”
Thường Đình chớp mắt, không nói gì mà nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ.
“Cậu ấy không như cậu nghĩ đâu.
” Lục Hoài dừng lại nói: “Nếu tớ có thể, tớ hy vọng hai người các cậu chung sống hòa bình.
”
Thường Đình đã nghe câu này quá nhiều lần.
Lời giải thích của mẹ giống y hệt cậu.
Thường Đình cũng không thấy kỳ quái khi hai người họ thiên vị, dù sao họ hiểu rõ Tô Vi hơn, vốn dĩ không hiểu cô.
Nếu như nói hai người họ muốn dựa vào sự hiểu biết với Tô Vi mà tự dưng bảo cô nhượng bộ nhẫn nhịn, thì Thường Đình rất lấy làm tiếc bày tỏ: “Cậu nằm mơ đi.
”
Lúc Hoài sửng sốt.
Hiển nhiên không ngờ Thường Đình không cho mặt mũi như vậy.
So với dáng vẻ lịch sự nho nhã của Lục Hoài, Thường Đình cũng đã rất khách sáo rồi.
Bầu không khí hơi cứng nhắc.
Lục Hoài rất nhanh khôi phục bình tĩnh lại nói: “Là tớ đường đột rồi, xin lỗi cậu.
”
Thường Đình nhìn cậu, xoay người rời đi.
Cô hoàn toàn không để sự gián đoạn này ở trong lòng, trở về thu dọn rồi rời khỏi trường.
Ngày mai mới có bảng thành tích.
Cô vì muốn thi vượt mặt Lục Hoài mà Thẩm Đàm mới nói dạy cô, vì vậy mới đến trong tiệm.
Bây giờ kết thúc kỳ thi rồi, hình như cô đâu còn lý do để đi nữa nhỉ?
Trên đường trở về, Thường Đình đang chán nản suy nghĩ, trước khi thi có nên giấu giếm một tí không, làm sao cũng phải để Thẩm Đàm giúp đỡ ôn tiếp cho hai, ba tháng nữa mới được!
Không, không được.
Hai, ba tháng, vậy cũng đến thi đại học rồi.
Hay là hai, ba tuần đi nhỉ.
Chuyện này có thể!
Nhưng cô phát huy tốt quá, lần này có lòng tin nhất định có thể vượt qua Lục Hoài.
Vậy không có cơ hội rồi.
Thường Đình thở dài đi xuống xe thì điện thoại truyền đến âm nhắc nhở.
Cô vừa cúi đầu nhìn, thì ra là lời mời xin kết bạn.
Người gửi lời mời viết: Tớ là Chu Tài.
Thường Đình: “…”
Chu Tài là lớp trưởng cùng lớp trước khi cô chuyển trường.
Vào năm lớp 7, Thường Đình chuyển tới trong lớp Chu Tài, từ đó về sau, ngai vàng hạng nhất của Chu Tài đã bị Thường Đình cướp mất năm năm.
Từ đầu đến cuối luôn bị Thường Đình đá xuống trên bảng thành tích học tập.
Chu Tài là một người có yêu cầu rất nghiêm khắc về tiêu chuẩn mà mình đặt ra.
Với tư cách là một lớp trưởng, một mặt cậu ấy phải chăm sóc kỹ lưỡng khi Thường Đình bị ức hiếp, một mặt lại xem Thường Đình là đối thủ của mình, cố gắng đánh bại cô để đoạt lại hạng nhất.
Năm Thường Đình học lớp 7 cũng chính là lúc mẹ tìm được tình yêu chân thành, sau khi cố gắng đón cô về nhà họ Tô thất bại thì rời khỏi Bạch Xuyên bắt đầu trở về sống nương tựa với bà ngoại.
Cho dù bà Bạch không còn trẻ nhưng đến bây giờ vẫn là người đẹp.
Thời niên thiếu, bà phản nghịch yêu một tên côn đồ, cô gái ngốc nghếch không chịu được sức hấp dẫn tính cách phóng túng của đối phương, nghĩ rằng lưu lạc đến chân trời cùng với đối phương mới là chuyện lãng mạn nhất.
Mãi đến khi cuộc sống thực tế cho bà một đả kích nặng nề.
Ăn uống mặc ở không thể nào đảm bảo, mỗi ngày bỏ bữa này ăn bữa kia, còn thiếu một khoản nợ ở bên ngoài.
Người đàn ông dần thay đổi, lúc đầu bà rơi nước mắt oán giận còn kiên nhẫn lấy lòng nhưng càng về sau thì không nhịn được cứ nói qua loa cho có lệ, thậm chí còn khá lạnh nhạt.
Hai người hoàn toàn xong rồi.
Bà Bạch nản lòng, cho dù có con cái nhưng cũng kiên quyết ly hôn.
Quá trình ly hôn cũng không suông sẻ, những tháng ngày hành hạ đó làm cho bà Bạch càng ngày càng hận mình trẻ tuổi không hiểu chuyện.
Bà đã tự phụ lòng bản thân mình.
Sau khi tỉnh ngộ, bà lại phấn chấn lần nữa.
Ổn định bản thân