Editor: JingJing
Mẹ lái xe, Tô Minh Hầu đang xem xử lý đống tài liệu khô khan, trong xe chỉ có tiếng hai mẹ con nói chuyện với nhau.
Nhìn ra tâm tình của mẹ không tệ.
Từ sau khi cô sang nhà họ Tô, trên mặt mẹ đều là nét tươi cười.
Nhưng Thường Đình không biết loại hạnh phúc này có thể giữ được bao lâu.
Đến cổng trường, Thường Đình mở cửa xuống xe: “Con đi đây ạ.
”
“Buổi tối mẹ tới đón con.
” Mẹ hạ cửa xe xuống nói.
“Không cần.
” Thường Đình chớp mắt nói: “Con muốn đi chơi với bạn, đến lúc đó tự mình về ạ.
”
Mẹ hơi kinh ngạc: “Nhanh như vậy đã quen được bạn mới rồi à? Vậy được.
”
Tô Minh Hầu ngẩng đầu nhìn sang nói: “Chú ý an toàn.
”
Thường Đình gật đầu liên tục.
Cô vừa quay đầu lại thì thấy Tô Vi đang đứng ở cổng trường.
Ánh mắt của Tô Vi lạnh lùng nhìn cô, xoay người rời đi, nam sinh bên cạnh vội vàng đuổi theo.
Thường Đình nắm đai balo, không nhìn nhiều nữa, hòa vào trong nhóm bạn bên cạnh đi vào trong trường.
Cô không ghét Tô Vi nhưng cũng không có ý khác.
Bởi vì là trường tư nhân nên xe đến cổng trường đưa đón cũng rất nhiều.
Thường Đình nghĩ sẽ không có ai chú ý tới cô, nhưng không ngờ nhìn thấy bạn ngồi cùng bàn với mình trong nhóm người, đối phương vẫy tay đi về phía cô, câu nói đầu tiên chính là: “Sao tớ thấy cậu đi xuống từ trên xe nhà của Tô Vi thế?”
Câu hỏi này quả thật cực kỳ nguy hiểm mà.
Thường Đình với gương mặt vô tội nhìn lại: “Có phải cậu nhìn lầm không?”
“Vậy sao?” Dư Mai nghi ngờ: “Bảng số xe không sai mà.
”
Thường Đình: “Cậu còn nhớ cả bảng số xe à? Sao cậu để ý tới Tô Vi thế?”
Dư Mai nghe thấy thì khóe mắt khẽ giật: “Trí nhớ quá tốt, nhìn lướt qua nhưng khó quên cũng là một loại phiền phức.
”
Thường Đình trêu chọc đổi đề tài nói chuyện, nhưng theo trong lời của Dư Mai thì biết được thật ra mẹ cũng từng đưa Tô Vi đến trường.
Học kỳ hai của lớp 12, trạng thái của mọi người đều khác nhau.
Có người chuẩn bị sẵn sàn đón địch, có người lơ đễnh không tập trung.
Giáo viên trên bục nghiêm túc giảng giải thời gian và kế hoạch kế tiếp cho họ.
Sau khi trải qua trận mưa lớn vào tối qua thì thời tiết hôm nay tươi mát hẳn lên.
Gió ùa vào cửa sổ rộng mở lướt qua gương mặt cô, mang đến từng cơn mát mẻ.
Thường Đình bị gió thổi trúng nên hơi lạnh, giữ vững tinh thần nghe giảng.
Mạch suy nghĩ của cô có hơi lệch đi, vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện thuê phòng.
Vất vả lắm mới hồi phục tinh thần lại, nâng mắt nhìn người nào đó quay mặt ngồi ở dãy trước, đột nhiên cô nhớ tới trận mưa tối hôm qua.
Chàng trai bật dù thấp giọng cảnh cáo cô đừng nói lung tung.
Thường Đình chớp mắt, cảm thấy bạn học Thẩm này rất thần bí.
Tối qua rốt cuộc anh đã nói chuyện với ai?
Sẽ không phải là… Không, không, không, yêu quái gì đó không thể nào tồn tại được.
Bản thân mình đã suy nghĩ miên man đến mức độ này rồi à?
Thường Đình vừa kinh ngạc vừa cảm thấy buồn cười.
Cô dụi mắt, điều chỉnh tâm trạng nghiêm túc nghe giảng.
“Kỳ kiểm tra thử ngày hôm qua là muốn xem các em trở về sau kỳ nghỉ là tiến bộ hay là thụt lùi, rất rõ ràng, có một số người vẫn giống như thế, điểm số vững vàng duy trì dưới mức đạt tiêu chuẩn.
” Thầy Lý không nhanh không chậm nói: “Đây là học kỳ hai rồi, sắp tới thi đại học, mong các em có chút cảm giác khẩn trương có được không hả?”
Mọi người nghe thấy âm cuối mang theo chút vẻ bất đắc dĩ cũng không nhịn được cười cười.
“Thành tích của ngày hôm qua đã có rồi, người khiến thầy yên tâm thì vẫn rất yên tâm, còn lại hả, tôi sẽ để ý hơn nữa.
” Thầy Lý nói xong thì tầm mắt nhìn một vòng đám người Tống Hằng.
Vẻ mặt của mấy chàng trai ở dưới bục giảng đều nghiêm túc, giả bộ vô cùng chăm chỉ.
Thầy Lý nói: “Con người luôn có một mục tiêu, quá trình cố gắng nỗ lực phấn đấu là điều quý giá nhất, và cũng thuộc riêng một mình em.
”
“Các em không được lãng phí.
”
Thường Đình cầm bút chấm trên mặt giấy, nghe xong hơi đăm chiêu, không biết sao tầm mắt lại dừng trên người Thẩm Đàm.
Phát hiện một tay anh chống cằm, một tay thờ ơ xoay bút.
Từ đầu không có nghe giáo viên đang nói gì, còn mất tập trung nữa.
Thường Đình thản nhiên thu hồi tầm mắt, bắt đầu tò mò thành tích của người này ra sao.
Đợi sau khi tiếng chuông tan học reo, thầy Lý rời khỏi thì có không ít người đều đến xem bảng thành tích dán trên tường.
Thường Đình cũng muốn đi xem, đang do dự đứng dậy thì chợt nghe bạn cùng bàn bên cạnh nói: “Có cái gì hay ho đâu, top ba vẫn cứ là mấy người đó.
”
“Ai?” Thường Đình tò mò hỏi cô ấy.
Dư Mai nâng tay chỉ: “Lục Hoài, Tô Vi, Lâm Tú.
”
Thường Đình nhìn ba người mà cô ấy nói đều không nhúc nhích ngồi trên ghế, còn nói chuyện với người bên cạnh, hình như là không hề hứng thú với bảng thành tích.
“Không xem top ba, vậy thì xem của mình.
” Thường Đình nói.
Dư Mai trợn mắt: “Tớ chỉ muốn đủ chuẩn là được rồi.
”
Thường Đình vừa mới đứng dậy thì thấy Tống Hằng đi qua bên này.
Đi thì đi, dù sao chỗ ngồi của cậu ta ở phía sau, nhưng khi người này đi ngang qua bên cạnh cô thì liếc mắt nhìn sang, hừ nói: “Hạng nhì à?”
Thường Đình bị lời nói của cậu ta làm cho mù tịt.
Những người khác ở phía sau cậu ta đều ồn ào: “Học sinh chuyển trường lợi hại thật.
”
Cô vừa tới nên cách xưng hô học sinh chuyển trường này không sửa được trong thời gian ngắn.
“Áp lực cho Tô Vi theo kịp Lục Hoài, chỉ có một điểm, hạng nhất ba năm của lớp chúng ta chắc phải đổi người rồi.
”
Nhóm người cạnh bảng đều quay sang nhìn Thường Đình, ai cũng hâm mộ và đố kị.
Đùa bỡn và trêu chọc căn bản đều là nhóm người Tống Hằng.
Nhóm ba người kia lúc nãy lạnh nhạt nghe xong những lời này thì vẻ mặt khác nhau, đều đứng dậy đi xem bảng.
Dư Mai nghe những lời chọc ghẹo kia thì kinh ngạc đứng dậy: “Thật hay giả vậy? Mẹ ơi, bạn cùng bạn của tôi là “học bá” sao?”
Thường Đình còn chưa đi xem thì đã bị người ta làm lộ thứ hạng, cái gì mà áp lực cho Tô Vi theo kịp Lục Hoài, bây giờ cô chỉ muốn xem điểm của Thẩm Đàm.
Tống Hằng đứng cạnh chỗ ngồi ngăn cô, hừ lạnh, thấp giọng nói: “Làm đề lợi hại như vậy, sao lại ngốc nghếch như thế?”
Thường Đình cũng thấp giọng nói: “Quá xa, với không tới.
”
Tống Hằng: “…”
Mọe nó, tới nữa rồi!
Cậu ta tức giận: “Cậu liệu hồn tớ đó!”
Thường Đình gật đầu, lướt qua cậu ta đi đến bên bảng.
Trên đường đi liếc mắt nhìn Thẩm Đàm, phát hiện người này đang nghiêm túc cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy, hoàn toàn không bị bầu không khí ồn ào xung quanh quấy rầy.
Nhìn qua cũng rất thích học tập.
Thường Đình vừa tới trước bảng thì đụng mặt Tô Vi xoay người lại.
Ánh mắt hai người va nhau, một người thân thiện, một người lạnh lùng.
Tô Vi không chút cảm xúc rời khỏi phòng học.
“Tức giận sao?” Có người thầm tám chuyện.
“Tô Vi thua Lục Hoài một điểm cũng không nhịn nổi, miễn nói tới bị người ta đá xuống hạng ba.
”
“Mẹ kiếp, Lục Hoài đuổi theo rồi à?”
Triệu Huy nhìn Tống Hằng: “Anh Tống! Lục Hoài cướp người! Cậu còn không mau đuổi theo nữa?”
Tống Hằng trợn mắt nhìn cậu: “Gào cái gì mà gào, cậu ta cũng không chắc dỗ được đâu.
” Nói thì nói như vậy nhưng cuối cùng vẫn vội vàng chạy theo.
Lâm Tú bị hạ xuống hạng tư tức giận nói: “Hạng 1, 2 đối mặt với sự uy hiếp đi ôm ấp nhau để sưởi ấm, chỉ còn mình tôi lạnh run lẩy bẩy.
”
Thường Đình đứng trước bảng, nghe lời nói của những người này thì không hiểu sao mình như là nhân vật phản diện.
Cô nhanh chóng rảo bước tới bảng, rất nhanh phát hiện tên của Thẩm Đàm.
Trên mức đạt chuẩn, điểm các môn đều lên xuống rất ổn định.
Thành tích như vậy quả thật rất bình thường, dễ khiến người ta bỏ qua.
Cô thu hồi tầm mắt, xoay người quay về chỗ ngồi.
Trừ Thẩm Đàm và mình ra, cô không xem điểm của người khác.
Sau khi Dư Mai xem bảng điểm xong quay về, nhìn Thường Đình với ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc: “Từ nay về sau tớ là bạn cùng bạn của “học bá” rồi!”
Thường Đình: “Không dám nhận, không dám nhận.
”
“Đừng khiêm tốn, tớ xem trọng cậu! Chỉ thua Lục Hoài một điểm, một điểm! Lần sau bổ sung một điểm này, cậu chính là hạng nhất rồi!” Dư Mai trông hơi kích động, thì thầm nói: “Tớ muốn nhìn bọn họ bị lật đổ từ rất lâu rồi!”
Thường Đình tò mò nói: “Có thù hằn à?”
“Không có.
” Dư Mai khựng một lát, giơ tay khoa tay múa chân nói: “Chính là kiểu… thích hóng hớt, cậu hiểu không?”
Thường Đình khẽ gật đầu.
Thấy cô ngoan ngoãn thật thà như thế, Dư Mai không khỏi chậc chậc nói: “Cũng có một chút thù hằn.
”
Thường Đình không hỏi là gì, nói lảng sang chuyện khác để tránh chuyện thành tích.
Tuy cô có chút thiên phú về học tập nhưng cũng phải cố gắng nỗ lực mới có thể đạt được điều mình muốn.
Ở trường học trước kia, bình thường cô đều hạng nhất, sau khi chuyển trường chỉ có thể hạng hai, đối với bản thân cô mà nói thật ra đây là một loại khiêu chiến.
Thời điểm Thường Đình chuyển tới không thích hợp lắm, học kỳ sau lớp 12, mọi người đều bận rộn thi đại học, không có thời gian và tinh thần để kết bạn mới.
Phạm vi trong lớp phân chia cũng rất rõ ràng.
Tống Hằng.
Lục Hoài.
Tô Vi.
Căn bản lấy ba người này làm trung tâm để phân loại.
Người còn lại chỉ là những người bình thường, hoặc cô độc, hoặc là có một hai người bạn.
Người chơi trội căn bản đều là ba người kia, những người khác chỉ làm nền và trang trí.
Ngay từ đầu Thường Đình “nhảy dù xuống” cũng không gợi được bao nhiêu sự chú ý, mọi người chỉ cảm thấy trong lớp lại có thêm một tiểu tiên nữ xinh xắn.
Mãi đến khi vị tiểu tiên nữ trông ngoan ngoãn, dễ thương thản nhiên nghiền ép các thành viên trên bảng thành tích, thì càng có nhiều ánh mắt rơi lên người Thường Đình.
Mấy ngày hôm trước chỉ có Dư Mai tìm Thường Đình đi ăn trưa, hôm nay có hơn hai, ba nữ sinh cùng nhau đến mời cô.
Thường Đình nói: “Nhưng tớ đã hẹn với Dư Mai rồi.
”
Nữ sinh: “Vậy kêu Dư Mai cùng ăn luôn.
”
Thường Đình gọi điện thoại cho Dư Mai, sau đó