Sáng sớm tinh mơ Giản Nhu bị đánh thức bởi đồng hồ sinh học của mình, cô chuẩn bị đồ dùng vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà ăn sáng.
Trình Giản Nhu cùng với gia đình từ nước ngoài chuyển về lại nước A, cô không thích bắt chuyện với người khác mặc dù là sống ở ngoài nhưng tích cách hướng nội vẫn còn đó nên khi sống ở đó cô cũng rất ít bạn bè, nhưng về lại nước A cô muốn thay đổi bản thân, muốn có được nhiều bạn bè hơn nên tối cô đã tập cách chào hỏi lớp rất nhiều lần.
Cô chuẩn bị xong thì đứng trước gương nhìn bản thân, rồi tập cách chào hỏi thêm một lần nữa.
Giản Nhu:* mỉm cười* Xin chào các bạn tớ là Trình Giản Nhu, học sinh mới chuyển vào đây mong các bạn chiếu cố thêm!"
Giản Nhu:" Như vậy được không ta! Chắc được rồi! mày làm được! cố lên! không có gì phải sợ hết! được rồi xuống thôi!"
Cô đi xuống nhà ăn sáng, vừa bước xuống thì ba cô đã lên tiếng.
Trình Lâm:" Con gái xuống rồi sao?"
Giản Nhu:" Vâng!"
Thu Nguyệt:" Mau ăn sáng rồi còn đi học hôm nay là ngày đầu tiên nhập học đừng đến trễ!"
Trình Lâm:" Phải đấy! Trình Khải xuống chưa?"
Trình Khải:" Con xuống rồi đây! mau vào ăn thôi! Giản Nhu lát anh đưa em đi học!"
Giản Nhu:"Vâng ạ!"
Thu Nguyệt:" Giản Nhu đây là môi trường mới con cũng nên thay đổi mà cởi mở hơn đấy như thế con sẽ dễ kết bạn hơn!"
Trình Khải:" Không sao để em ấy từ từ thích nghi thôi mẹ không cần gấp đâu!"
Giản Nhu:" Vâng ạ!"
Trình Lâm:" Mau ăn đi!"
Trình Lâm và Thu Nguyệt là ba mẹ của cô hai người đến với đều là nhờ mai mối của ông bà ngoại, tuy lúc đầu Trình Lâm không thích Thu Nguyệt nhưng nhờ những cử chỉ hành động chăm sóc của bà nên ông đã từ từ lọt vào tình yêu của bà, giờ đây ông ấy rất yêu bà chỉ cần xa một chút cũng không được, bởi vì chuyển công tác của công ty ông không muốn về nước một mình nên đã kêu bà về đây ở luôn để không xa nhau.
Còn Trình Khải là anh trai của cô, Trình Khải là một người cuồng em gái chính hiệu, cái gì cũng muốn tốt cho cô hết, cô được anh bao bọc rất kĩ bất kì ai muốn làm quen cô đều phải được anh đồng ý trước.
Năm nay đã 27 tuổi rồi nhưng vẫn chưa có một cuộc tình trường nào cả, điều này khiến cho Thu Nguyệt đau cả đầu, Bà luôn muốn có cháu bồng như những người bạn của mình nhưng khi nói đến chuyện hôn nhân thì anh lại tránh đi không muốn nhắc tới.
Trình Khải lái xe chở Giản Nhu đến trường rồi mới đi lại công ty làm việc, ba anh thì đi xe riêng nên đã đi trước rồi, mặc dù có bận đến đâu hay đường đi làm không cùng đường đến trường của cô anh cũng tranh giành chở cô đi hết, có như vậy mới làm anh thấy thoải mái.
Chiếc xe dừng lại