Sáng hôm sau, anh mơ hồ tỉnh dậy theo quáng tính bàn tay sẽ để bên chỗ cô nhưng hôm nay anh lại không có cảm giác hơi ấm nó đã nguội lạnh từ lâu.
Lục Hàn ngồi bật dậy nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của cô nhưng không thấy, trong lòng anh đã hoảng lo sợ bước xuống giường để đi tìm cô.
Anh rất sợ giấc mơ đó sẽ trở thành hiện thực, anh tìm hết căn phòng này đến căn phòng kia.
Lục Hàn:" Giản Nhu! em đang ở đâu?"
Anh chạy ra ngoài tìm kiếm nhưng vẫn không thấy cô đâu cả, cảm giác sợ hãi đã làm cho anh dần dần như người mất trí liên tục gọi tên của cô.
Anh bước lại vào phòng liền phá tiết lên những món đồ ở gần anh, nước mắt cũng bắt đầu tuôn ra rồi.
Anh cầm chắc những miếng thủy tinh đến nổi bàn tay bị chảy máu rất nhiều nhưng anh không có cảm giác đau đớn nào cả.
Từ sớm Giản Nhu đã thức dậy trước cô muốn tẩm bổ cho anh nên đã ra ngoài gần đó để mua thức ăn với lại bản thân cô muốn đi dạo buổi sáng nên đã không gọi cho người giao tới.
Cô cầm bịch đồ ăn đi về lại phòng của mình, vừa mở cửa bước vào liền hốt hoảng, sao đồ lại bừa bãi thế này, tim cô đập rất nhanh khi thấy anh đang ngồi một thu mình lại, bàn tay của anh còn đang chảy máu nữa, cô vội để đồ ăn trên bàn gần đó rồi đi đến chỗ anh.
Giản Nhu:" Lục Hàn anh sao vậy đừng làm em sợ mà!"
Lục Hàn* ngước mặt lên*:" Giản Nhu!"
Giản Nhu:" Là em đây! sao lại ra nông nổi này chứ!"
Lục Hàn:" Đúng là em rồi!* sờ mặt cô*
Bản thân anh tưởng chừng đang mơ nhưng cũng rất nhanh chóng ôm cô vào trong lòng, cái ôm này rất chặt khiến cho cô có chút khó chịu.
Cảm nhận được hơi ấm từ cô nên tâm tình anh cũng đã bình tĩnh hơn rồi.
Cô nhìn bàn tay bị thương của anh mà đau lòng thay, thấy tâm tình anh đã đỡ rồi nên cô từ từ buông anh ra, anh cảm nhận cô muốn rời khỏi anh nên đã siết chặt hơn.
Giản Nhu:" Lục Hàn thả em đi!"
Lục Hàn:" Không! em sẽ bỏ rơi anh lần nữa!"
Giản Nhu:" Không có! nghe lời em mau buông ra tay anh đang chảy máu để em băng bó cho anh được không? anh xem em còn ngồi ở đây mà! em sẽ không bỏ rơi anh đâu!"
Lục Hàn:" Được!"
Anh từ từ buông tay ra, cô dìu anh đứng dậy rồi tiến lên giường để anh ngồi còn bản thân thì đi lấy hộp cứu thương nhưng cô đi không được vì bàn tay anh đang nắm chặt tay cô.
Giản Nhu:" Thả em ra đi em đi lấy hộp cứu thương!"
Lục Hàn:" Cho em 5 phút!"
Giản Nhu* bất lực*:" Được 5 phút!"
Cô rất nhanh chạy đi tìm, khi cô bước đi trong đầu anh cũng bắt đếm từng giây canh chừng cô.
Sau khi quay lại cô nhanh chóng giúp anh rửa vết thương rồi băng