"Cậu..."
"Hả?"
Hạ Đình vô thức đáp lại tiếng gọi có phần kỳ lạ của Lục Chiêu.
Nữa người trên của cô cũng hơi nghiêng về phía Lục Chiêu nên hắn nhận ra bên dưới ngực áo của Hạ Đình ẩn hiện một thứ tựa như mặt dây chuyền hình tròn, có chút lớn quá khổ so với lòng ngực nhỏ của cô, được cô luồn vào bằng một sợi chỉ đỏ.
Bình thường hắn ở bên cạnh cũng ngẫu nhiên nhìn thấy sợi chỉ đỏ nổi bật trên làn da trắng của cô gái, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tỏ ra tò mò với thứ cô đeo trên cổ.
"Thứ cậu hay đeo là gì vậy?"
Lục Chiêu thẳng thắn nhìn cô hỏi.
Hạ Đình sững người thật sự.
Phải mất một lúc cô mới hoàn hồn, sau đó vô thức đưa tay chạm vào thứ cô đã đeo trên cổ hơn mười năm, chưa từng rời xa quá một cánh tay.
Lục Chiêu bị ánh sáng dịu nhẹ lại mang theo hoài niệm trong mắt cô làm cho giật mình.
Trái tim như có ai đó cầm dùi gõ một cái, chấn động không ngừng, có muốn bỏ qua cũng không thể phớt lờ được.
"Có thể cho tôi xem thử không?"
Hắn có ảo giác bản thân không hề nghe rõ lời mình vừa nói ra, cũng không kịp rút lại.
Không muốn rút lại.
Bởi vì...
Hạ Đình cảm thấy yêu cầu của hắn cũng không phải chuyện gì khó lòng chấp nhận.
Nếu là ngày xưa thì cô nhất định sẽ giấu thật kỹ, không những sợ mất mà còn sợ bị người dòm ngó.
Bây giờ thì khác rồi, cô đã không còn yếu mềm đến mức phải dựa vào nó để chống đỡ cho tính niệm của mình.
Dù cô vẫn trân trọng nó, mất đi cũng sẽ rất khổ sở.
Chính vì vậy mà cô đã lôi nó ra từ trong ngực áo, không chút chần chừ bại lộ nó trước mặt người con trai.
Chỉ là cô không hề nhận ra đồng tử trong mắt hắn đã co rút lại, tràn ngập vẻ kinh dị khi nhìn thấy thứ cô đeo trên cổ.
Thời điểm Hạ Đình ngước lên nhìn thì Lục Chiêu đã kịp thời chớp mắt, triệt để tận diệt thứ cảm xúc kia đi, không còn dấu vết...!Để lại chỉ có sự kinh ngạc mà Hạ Đình lý giải thành ý nghĩa "một cô gái như cô lại mang thứ kỳ quái như vậy trên cổ" khiến cô không hiểu mà hé miệng cười, ngón tay lại vô thức vuốt v3 mặt tấm khiên đã phai sờn theo năm tháng.
"Đó là một tấm khiên?"
Lục Chiêu khẽ li3m môi một cách thầm lặng khi thốt ra lời này.
Giọng hắn cũng nhỏ đến mức khó mà nghe được nếu không ở gần hắn.
May mắn người cần nghe vẫn nghe thấy được.
Hạ Đình không có nghe ra được cảm xúc kỳ lạ trong giọng nói của hắn, khẽ "ân" một tiếng thật nhẹ.
"Cậu có vẻ rất trân trọng nó?"
Lục Chiêu lại hỏi, lần này thì rước lấy một tiếng cười vui vẻ của cô gái, khiến hắn không giằng được lòng mà hướng mặt cô nhìn chăm chú.
"Nói vậy cũng không sai.
Tôi nghĩ nếu không có nó thì tôi đã không thể sống bình thản được đến giờ."
Hạ Đình cho dù là Tống Lan thì cô nàng cũng chưa từng nghe cô thổ lộ những lời này.
Hiện tại không biết là thứ cảm xúc nào khiến cho cô bất giác muốn nói nhiều hơn, đến lúc nhớ lại còn khiến cô rất khó hiểu.
Cô hơi ngại ngùng nói: "Nghe có vẻ hơi quá, nhưng nó là nơi tôi gửi gắm ý nghĩa cuộc sống.
Mỗi lần đụng phải những điều tồi tệ thì tôi đều nhìn nó rồi nhắc nhở mình không cần quá bi quan."
"Có phải rất buồn cười không?"
Hạ Đình lúc hỏi lời này thì cười rộ lên.
Nụ cười này khiến người con trai ngẩn ngơ, một lúc mới lắc đầu nói: "Tôi không cảm thấy vậy.
Tôi chỉ thắc mắc là ai lại tặng cho người ta một món đồ trông có vẻ không được dụng tâm cho lắm."
"Phì!"
Hạ Đình bật cười.
Cô không hề nhận ra chút biến hóa khác thường bị người con trai bên cạnh giấu đến kín kẽ mà đính chính: "Làm gì có ai tặng người ta thứ này chứ."
"Đây là tôi nhặt được đó!"
Hạ Đình vừa cười vừa đưa tấm khiên đến trước mặt.
Ánh nắng phủ lên tấm khiên bằng hợp kim một thứ phép màu khiến nó phản chiếu tia sáng đẹp đẽ.
Thời điểm ánh sáng chạm đến đôi mắt cô gái lại khiến nó cũng nhuộm lên màu sắc rực rỡ chói mắt, chọc người rung động.
Lục Chiêu sững người ở đó, nhất thời không thể thốt nên lời.
Nhưng thời điểm hắn nghe thấy giọng mình vang lên, chính hắn cũng không tin nổi mình lại nói như vậy.
Hắn nói: "Nhặt được mà không trả không phải là đức tính tốt đâu."
Đừng nói là hắn, đến cả Hạ Đình khi nghe thấy cũng ngẩn ngơ.
Nhưng Lục Chiêu sau khi nhận ra thì cũng không có sửa lời mà chỉ im lặng nhìn cô gái nhỏ.
Sau đó hắn nhìn thấy cô gái bối rối nhỏ giọng nữa cúi đầu nói: "Đứa nhỏ đó làm rơi, tôi đứng ở gần đó nhìn cả một lúc lâu vẫn không thấy cậu ấy quay lại nhặt nên đã lụm về.
Sau đó cậu ấy không trở lại nữa, tôi không có cơ hội để trả."
Thời điểm nói những lời này bàn tay đang đặt trên đùi của cô gái vô thức vò vò vạt váy.
Hành động đó lọt vào mắt Lục Chiêu đã khiến cho phần trăm sự tin tưởng của hắn vào lời nói của Hạ Đình nháy mắt giảm xuống một nữa.
Cô ấy không hề muốn trả lại.
Cho dù hắn có quay lại tìm.
Lời này cứ như cái chuông đánh vào tim hắn, khiến hắn lập tức tin tưởng đây mới là ý nghĩ thật của cô.
Rốt cuộc một món đồ hắn vô tình đánh rơi lúc nhỏ từ lúc nào lại trở nên trân quý đến mức một cô bé chấp nhất giữ nó bên người, xem nó như bảo bối mà gửi gắm niềm tin cuộc sống đây?
Không biết có phải phản ứng của Hạ Đình quá mức đáng thương hay không mà Lục Chiêu không còn dám lại hỏi tiếp nữa.
Hắn sợ...!Sợ dọa đến cô gái nhỏ đã từng có quá khứ kinh khủng mà không phải ai cũng chịu nổi...
Hắn đã có chút hiểu những lời cô nói lúc đầu.
Nếu không có thứ để cô bấu víu vào, Hạ Đình hiện tại có thể không phải là Hạ Đình mà hắn nhìn thấy.
Hắn có nên cảm thấy may mắn?
...
"Có phải cậu có chuyện giấu mình hay không?"
Hạ