"Lục Chiêu, cậu có ý kiến gì không?"
Cô nàng không hiểu bực bội mà trừng nhanh hắn một cái rồi hỏi.
Lục Chiêu đối với cái trừng mắt của cô nàng xem như không thấy, hắn vừa nhìn Hạ Đình vừa nói: "Nếu khoang vùng theo kiểu đó thì đối tượng bị tình nghi nhiều nhất là bạn học bên cạnh Tô Linh Đan.
Có khả năng biết được việc riêng tư hơn thì chỉ có bạn thân."
"A!"
Tống Lan đang hùng hổ với hắn bất ngờ bị suy luận này chọc cho kinh hô.
Cô nàng cảm thấy mình không có một trái tim lạnh để mà bình thản trước chuyện bạn thân hãm hại nhau đáng sợ như vậy.
Nhưng khiến cô nàng bất ngờ lại chính là thái độ của Hạ Đình đối với chuyện này.
Hạ Đình cho dù là sau khi nghe Lục Chiêu nói cũng đều không có biểu hiện gì chấn kinh như Tống Lan.
Nếu có thì chính là biểu tình của cô cực lãnh đạm, cho thấy cô cũng không phải vô tâm thờ ơ với việc này.
Đúng vậy, Hạ Đình không có khả năng không có chút cảm xúc nào, ngược lại thì đúng hơn.
Nhưng cô lại biểu hiện rất bình tĩnh, khiến người không thể không nghĩ rằng cô đã biết gì đó hoặc là cô cũng sớm có ý nghĩ này rồi.
Cho dù là vậy thì Tống Lan vẫn rất kinh ngạc.
Tống Lan không nghĩ bình thường thấy Hạ Đình im lặng không nói gì, không ngờ lại có thể đào sâu hơn cả mình nữa.
Cô không thể không nhận đồng rằng cách suy nghĩ này có khả năng lớn nhất, vậy mà bản thân chưa từng nghĩ như thế...!Cũng đúng thôi...!Làm sao mà cô có thể nghĩ bạn thân của mình lại ở sau lưng mình đâm cho mình một đao đến thân bại danh liệt...!Quá đáng sợ.
So với cô nàng thì Lục Chiêu không có quá nhiều bất ngờ vì thái độ của Hạ Đình, bởi vì hắn luôn cho rằng Hạ Đình là người có nội tâm mạnh mẽ lại chẳng kém sự tinh tế nhạy bén.
Cô chỉ không thích biểu lộ ra mà thôi chứ không phải bởi vì cô thật sự ngu ngốc, yếu đuối và không biết gì.
Một phần có lẽ là do một mặt Hạ Đình biểu hiện trước mặt hắn không có giống trước mặt Tống Lan nên lúc này hắn mới bình thản như vậy.
Nếu có gì khác thì chính là Hạ Đình hiện tại chỉ càng thêm thu hút hắn mà thôi.
Bản thân Lục Chiêu không bất ngờ vì việc đối phương có thể là người thân thiết với Tô Linh Đan.
Đơn giản chỉ vì đây là lối tư duy bình thường nhất của con người khi đứng dưới góc độ là người ngoài cuộc.
Phàm là người có đầu óc một chút thì nhất định sẽ nghĩ được.
Còn nếu không phải thì cũng không có gì phải kinh ngạc thất vọng, có chăng là cảm thấy thở phào nhẹ nhõm thôi.
Bởi vì chẳng ai muốn nghĩ rằng người mình có thể tin tưởng lại chính là người có khả năng hại mình nhất đâu.
Như thế thì trên đời này còn cái gì đẹp đẽ tồn tại được nữa.
Hạ Đình sao không phải cảm thấy như vậy.
Nếu không phải ý nghĩ này cứ vờn quanh trong đầu cô, khiến cô không thể ngay lập tức xua nó đi được, còn bởi vì hình ảnh Tô Linh Đan khóc thê thảm...!Hạ Đình nghĩ, ít nhất là trước khi có thể chứng thực được suy đoán này là sai, cô quyết định đặt nó ở trong lòng.
"Tô Linh Đan có được mấy người bạn thân như vậy chứ..."
Tống Lan lẩm bẩm trong miệng.
Cô nàng có vẻ vẫn còn hơi sốc vì suy đoán này.
"Cậu nghi ngờ Phương Dĩnh?"
Lục Chiêu lại thản nhiên nhìn Hạ Đình hỏi.
Nhưng từ biểu tình của hắn thì có thể thấy, hắn cũng đã có nhận định sơ lược là như vậy.
"Ở trong chuyện này Phương Dĩnh là người bị tổn thương nhiều nhất mới đúng chứ!"
Tống Lan chưa đợi Hạ Đình nói gì đã lên tiếng phản bác.
Bị bạn thân mình lợi dụng, cho dù Tống Lan không nhìn thấy cảnh tượng Hạ Đình chứng kiến mới nãy thì cô nàng vẫn có thể mường tượng ra được, cô không nghĩ Phương Dĩnh...
"Nếu cô nàng là người chủ mưu thì sẽ là đối tượng không bị nghi ngờ nhất."
Lục Chiêu ngữ khí nhẹ nhàng nhưng khiến Tống Lan không thể lại mở miệng được nữa.
Ai có thể nghi ngờ một người cũng là nạn nhân của việc này chứ?
Ít nhất là với đầu óc của đám người còn chưa đủ tuổi trưởng thành như họ, kinh nghiệm trải đời còn chưa có...
"Không phải đâu..."
Cô nàng vẫn còn muốn cố gắng vớt vác, thật lòng không muốn nghĩ theo hướng này.
Bởi nếu dùng suy nghĩ này đứng vào vị trí của Tô Linh Đan, cô nàng...!Bị bạn thân hại đến thảm như vậy, sợ rằng so với ai đều càng thêm khổ sở, không chấp nhận nổi.
"Nhưng tại sao Phương Dĩnh lại phải làm như vậy? Yêu thích đối với một người có thể khiến bản thân phản bội bạn thân như thế sao?"
"..."
"..."
Đối với lời này của Tống Lan, hai người còn lại ăn ý mà đều dùng trầm mặc để trả lời.
Không khí trong rừng cây nhỏ phía sau thư viện bỗng nhiên trở nên áp lực khó hiểu.
Tống Lan sau đó cũng im lặng mà dựa lưng vào thân cây.
Ba người mỗi người một góc lặng lẽ với những ý nghĩ của riêng mình.
Thật lòng mà nói, họ chỉ là những mầm non của tổ quốc, dù hiện tại tư tưởng đã có phần chớm nở nhưng thứ khiến họ trưởng thành là những tình cảm đơn thuần như tình bạn, tình thầy trò...!Khi mà môi trường để họ phát triển cũng diễn ra những thứ tồi tệ như vậy, liệu có ai sẽ trưởng thành một cách tốt đẹp nữa chứ.
Cho dù không đến mức hoang mang đối với tất cả xung quanh nhưng cũng không đơn giản dễ dàng tiếp nhận.
"Mình đến thư viện đây."
Được một lúc, Hạ Đình lên tiếng phá hủy im lặng nơi rừng cây nhỏ.
Hai người còn lại nhất thời đưa mắt lên nhìn cô...!Không, có người vẫn luôn nhìn Hạ Đình, lúc này thì lại càng quang minh chính đại hơn thôi.
Hạ Đình thì chỉ nhìn Tống Lan, cô bình thản nói: "Lần sau không cần phải tránh né mình mà đi xa như vậy làm gì cả."
Tống Lan cười lởi sởi nhún vai với cô chứ không nói gì cả.
Hạ Đình bất lực với cô nàng.
Cô không nhìn người con trai bên cạnh cái nào mà nhấc bước đi về phía thư viện.
Chỉ là cô không