Hắn nhìn quán mì thời điểm hiện tại có vẻ đông khách, chỉ có bóng dáng dì Lý tới lui chứ không có người đàn ông kia thì biểu tình dịu đi.
Dì Lý có vẻ cũng không phát hiện ra sự hiện diện của Hạ Đình vừa mới lên lầu.
Bà chân không chạm đất một hồi mới thấy Lục Chiêu đứng dưới cột điện trước nhà.
Lục Chiêu thấy bà phát hiện mình thì không tiếng động gật đầu chào hỏi.
Một giây sau Hạ Đình từ trên lầu đi xuống bà mới lên tiếng: “Bỏ quên gì à cháu?”
“Dạ vâng.
Xin lỗi dì hôm nay cháu có việc, không thể ở lại giúp dì.”
Hạ Đình đương nhiên nhìn thấy quán mì khá đông, nhưng cô chỉ đành hối lỗi với bà.
“Cháu cũng không phải phục vụ của quán mà.
Nếu không phải bình thường cháu nhất định phải phụ thì dì cũng không để cháu làm đâu.
Việc của cháu là học cho tốt, hưởng thụ cuộc sống học đường như cùng bạn đi chơi, đến nhà bạn học tập, đừng suốt ngày ru rú trong nhà.”
Dì Lý rút được chút thời gian nói với cô mấy câu.
Mỗi câu đều khiến cho tâm Hạ Đình thấy ấm áp, đồng thời cũng cảm thấy có lỗi nhiều với bà.
Dù cô chẳng làm gì nên tội.
“Cảm ơn dì, dì Lý.”
Hạ Đình không nhịn được xúc động nhìn bà nói.
“Được rồi, mau đi đi.
Đừng để cậu ấy đợi lâu.
Nắng buổi trưa độc lắm.”
Dì Lý không phải kiểu người thích bịn rịn nên vừa nói vừa đẩy cô ra khỏi quán.
Hạ Đình được bà nhắc nhở, cô nhớ ra người con trai vẫn còn chưa quen được với thời tiết ở miền nam Hoa quốc.
Cô lập tức nhìn ra ngoài, vừa lúc thấy Lục Chiêu đưa tay lau mồ hôi trên thái dương.
Khuôn mặt vốn có nước da trắng của hắn lúc này có phần ửng đỏ thấy rõ.
Cô không có chần chừ mà tạm biệt dì Lý rồi chạy vội ra ngoài.
“Cậu không sao chứ?”
Cô vừa nói vừa muốn trùm cái áo khoác mà hắn đưa cho cô lên đầu hắn.
Nhưng cô không có thành công.
Nữa đường cái áo đã bị Lục Chiêu kéo xuống, phủ ngược lên đầu cô lại.
“Cậu…”
“Chỉ đổ chút mồ hôi thôi, không sao hết.”
Lục Chiêu lập tức chặn lại lời nói của cô.
“Nếu sợ tôi nóng thì lên xe đi.”
“…”
Hạ Đình vừa hất được vạt áo khuất trước mặt ra đã nghe hắn nói như vậy, cô chỉ đành nín nhịn mà chèo lên xe, không lại tiếp tục giằng co với hắn nữa.
“Hiện tại đi đâu?”
Lục Chiêu lúc nãy liếc thấy tập giấy trong tay Hạ Đình, nhìn nó không hề giống sách vở gì cả nên vừa đạp xe đi hắn vừa hỏi.
“…”
Hạ Đình ngập ngừng một chút rồi nói: “Tôi phải đem cái này đi gửi, cậu thả tôi ở bên…”
“Gửi ở đâu?”
Lục Chiêu lạnh lùng cắt ngang lời cô nói.
“…”
Giọng điệu của hắn cứng rắn không cho phép phản bác khiến Hạ Đình nhất thời không nói được nên lời.
Được một lúc cô mới hạ giọng bất lực thỏa hiệp: “Ở bưu điện cách đây 2km.”
Trình độ lỳ lợm của người này cô xem như đã được chứng kiến rồi.
Nếu còn dây dưa thì người chịu tội cũng là hắn…
“Chỉ đường.”
Người con trai lời ít ý nhiều nói.
Hạ Đình chỉ biết thở dài chỉ đường cho hắn đi chứ không lại nói gì nữa.
Được cái cho đến lúc cô gửi cái túi bản thảo trên tay đi, hai người trở về đến trường rồi Lục Chiêu đều không có hỏi gì cả, đỡ cho cô không biết phải trả lời thế nào.
Chuyện cô làm cô không định nói cho nhiều người biết.
Đó là đường lui cô sắp xếp cho mình.
Bản thân Tống Lan cũng chỉ biết việc này chứ không biết những tính toán phía sau của cô.
Cũng không phải cô không dám nói với Lục Chiêu, cô là sợ cái đầu nhạy bén của hắn sẽ dần dần phát hiện thêm nhiều thứ khác, lúc đó sẽ rất khó xử.
Cô chỉ muốn nuông chiều hắn chứ không hề nghĩ dung nạp hắn vào tương lai của mình.
Hắn càng không biết dự định của cô mới càng tốt…
…
Một tháng sau khi vụ đoạn ghi âm truyền ra thì mọi thứ khá là sóng êm biển lặng.
Hạ Đình từ hôm cứu Tô Linh Đan khỏi tệ nạn bạo lực học đường, vài hôm sau vẫn nhìn thấy cô nàng trong trường thì mới biết cô nàng vẫn còn đi học bình thường.
Hai người có giao tiếp bằng mắt với nhau trong thoáng chốc, thần sắc cùng cảm xúc trong ánh mắt của Tô Linh Đan vẫn còn rất tốt chứng tỏ cô nàng thời gian này sống ổn, Hạ Đình cũng yên tâm.
Tuy bên người có phần lẽ bóng nhưng thần thái kiên cường hơn, điều đó là tốt.
Nhưng cũng chứng minh được rằng việc bị tẩy chay rõ ràng đã khiến cô nàng trưởng thành hơn.
Con người mà, vẫn nên dũng cảm bước về phía trước.
Quan trọng là con người Tô Linh Đan không hề yếu đuối như Hạ Đình nghĩ.
Về việc hai người đã nói trước đây, Hạ Đình xem như đã quên.
Cô không có trực tiếp bắt chuyện với cô nàng, càng không hỏi cô nàng đã nghĩ được gì về việc của Phương Dĩnh chưa.
Tô Linh Đan cũng chẳng nói gì, cứ vậy mà mọi thứ xem như im lặng lắng xuống.
Thời gian sau đó bọn họ phải đón tiếp kỳ thi giữa kỳ đầu tiên của năm học, chẳng ai còn tâm trí để nhớ đến chuyện ngoài lề nữa.
Đặc biệt là Hạ Đình, nước tới chân mới nhảy đành đạch.
“Cậu đó! Có một người bạn là học bá như mình nhưng thành tích luôn đứng vào nữa đoạn cuối của lớp.
Ba mươi ba người cậu đứng thứ hai mươi lăm! Sao không thấy cậu sốt sắng chút nào hết vậy?? Bộ cậu không muốn thi vào một trường đại học tốt à?”
Tống Lan vừa giảng bài cho Hạ Đình còn không quên càu nhàu.
Hạ Đình đối với lời cô nàng nói từ đầu chí cuối toàn cười trừ cho qua chuyện, cây bút trên tay chậm chạp giải đề.
Nhìn thì có vẻ rất chuyên tâm, thực chất tốc độ làm bài lại chậm chạp chẳng khác nào con ốc sên đang bò.
Thật ra cô chẳng hề muốn học hành lúc này đâu, nhưng Tống Lan cứ tụng kinh bên tai suốt nên cô mới phải làm ra vẻ giống mọi người thôi.
Chỉ mới là giữa kỳ một thôi mà… Nhưng thật sự thì cô không định thi vào một trường tốt… Học nhiều để làm gì chứ.
“Haizz…”
Tống Lan thấy lời mình như nước đổ lá môn, tai này qua tai nọ của cô bạn thân trước mặt mà không khỏi bất lực thở dài thườn thượt chán nản không thôi.
“Đình Đình, mình rất không an tâm về cậu.
Thật đó!”
Tống Lan khẩn thiết nói.
“Cậu không an tâm gì chứ? Lo học tiếng Anh của cậu đi!”
Hạ Đình gõ gõ vào quyển sách tiếng Anh trên tay cô nàng cười thúc giục.
Cô không phải là đứa nhỏ năm tuổi xưa kia nữa, cô có thể tự làm ra quyết định cho cuộc đời của mình.
Không phải cứ nhất định phải đi trên con đường giống như bao người khác mới là nên.
Mục tiêu của cô không hề có gì là lớn lao… Nhưng cô không định giải thích cho Tống Lan.
“Dù mình không học cũng đủ bỏ xa cậu tám con phố!”
Tống