“Buổi trưa cậu bị làm sao vậy?”
Hạ Đình không nhìn thấy phía trước nên không biết tình cảnh của hai người đã bị người thứ ba không nên thấy nhất chứng kiến.
Cô nghẹn một buổi chiều đã không nhịn được mà muốn hỏi cho rõ rồi.
Lục Chiêu vốn không định mắt đưa mày lại với người kia, cũng cảm thấy lúc này không phải là lúc nói chuyện với nội dung riêng tư như vậy.
Nên thời điểm hắn nhạy bén phát hiện ra một biểu hiện nhỏ của cậu ta khi nghe thấy lời nói của Hạ Đình thì lông mày hắn khẽ nhíu lại một cách khó thấy, trong lòng cũng khó chịu lên.
Vị trí của người kia khá ẩn mật so với Hạ Đình nên cô bị thân hình cao lớn của người con trai che khuất càng không thể thông qua vai hắn nhìn thấy đối phương.
Nhưng cô hỏi một chút vẫn chưa thấy người con trai trả lời thì khẽ gọi một tiếng: “Lục Chiêu?”
“Không có gì.”
Lục Chiêu đáp một cách có lệ.
Giọng điệu có vẻ khá lạnh lùng của hắn khiến Hạ Đình ngây người ra, đôi mắt tràn ngập mê mang.
Cô tự nghĩ, đã có lúc nào hắn đối với mình tỏ ra khó chịu như thế bao giờ chưa? Nhưng cô chỉ kịp nói trong lòng rằng chưa thì ở lúc này, khi hai người đã đi thêm được một đoạn, cô nơi khóe mắt vô tình nhìn thấy Phương Dĩnh đang đứng ở gần lối vào nhà vệ sinh.
Đầu óc cô lập tức chuyển động thật nhanh, không uổng phí chút nào sự nhạy bén cùng trí tượng tưởng cô dùng để sáng tác của mình để hiểu được nguyên nhân tại sao người con trai lại như vậy cùng đồng thời đưa ra phương án xử lý tình huống trước mắt.
“Bọn họ nói cậu bị Tống Lan từ chối?”
Lục Chiêu đang bâng khuâng không biết lời nói theo bản năng của bản thân có làm cô gái nhỏ tổn thương hay không thì bị câu này của cô làm cho sững người một chút.
Khi hắn sắp theo bản năng đáp không thì vô tình nhìn thấy ánh mắt Phương Dĩnh vốn ở trên người Hạ Đình lại chuyển đến trên mặt mình dù hắn không nhìn cô ta, lời đến bên miệng lại thành: “Sao có thể.
Tống Lan trước đó có hỏi tôi chút việc về chương trình học đại học ở Pháp.
Tôi chỉ là trả lời cho cô ấy thôi.”
Giọng điệu của hắn khá hờ hững, khi nói còn không quên quay người liếc Hạ Đình một cái.
Hạ Đình có một khắc để chắc chắn rằng Lục Chiêu đang phối hợp với mình nhưng khi nghe lời này cô vẫn bất giác bị kinh ngạc.
Mà vẻ mặt này của cô cùng biểu tình của Lục Chiêu không bỏ sót đều lọt vào tầm mắt của Phương Dĩnh.
Không biết cô nàng nghĩ gì nhưng ánh mắt lại biến ảo không ngừng.
Là giật mình hay gì Hạ Đình không biết, cô cũng không muốn bận tâm cô nàng nghĩ gì nữa.
Nhưng cô nhanh chóng phản ứng lại mà nhìn Lục Chiêu trầm giọng hỏi: “Cậu thật sự nghiêm túc?”
Lời này có vẻ kỳ quái, không đầu không đuôi nhưng dù là ai ở đây khi nghe thấy lời này đều sẽ nương theo câu hỏi và biểu tình của cô mà suy nghĩ theo hướng Hạ Đình muốn họ nghĩ.
“Cậu nghĩ sao tôi phải bỏ công bỏ sức ra dạy kèm cậu?”
Lục Chiêu lúc nói câu này giọng điệu có phần lạnh lùng thêm chút không kiên nhẫn khó lòng nhận ra nhưng thông qua ánh mắt của Phương Dĩnh họ biết, mục đích họ muốn đã đạt được rồi.
Lục Chiêu có vẻ thiếu kiên nhẫn mà thúc giục: “Mau lên đi.”
Hạ Đình phối hợp bày ra một biểu tình gần giống như khó lòng giằng được mất mát sau lưng Lục Chiêu, đồng thời tăng nhanh bước chân cùng hắn rời đi hành lang, mất biến ở sân trường le lói vài cái bóng đèn không đủ để chiếu sáng, gần khuất khỏi ánh mắt của những người nào đó.
Sau khi họ đi mất thì Tô Linh Đan từ phía sau Phương Dĩnh đi tới.
“Thì ra cậu thích Lục Chiêu.”
Lời của cô nàng vừa như khẳng định lại thêm chút cảm thán cùng buồn bã thở dài.
“Chẳng lẽ tôi không được thích cậu ấy?”
Không biết Phương Dĩnh nghĩ gì mà không thèm che giấu nữa, giọng điệu hơi gắt đáp trả lại Tô Linh Đan.
“Không sao cả.”
Tô Linh Đan thật sự không có nghĩ gì nhiều.
Ngược lại, việc này giúp cô lý giải được nhiều hơn lý do Phương Dĩnh làm nhiều chuyện như vậy.
Ban đầu cô còn phân vân không biết tất cả mọi chuyện liệu có chút nguyên nhân nào nằm trên người Lục Chiêu hay không.
Xem ra giờ không cần suy nghĩ nhiều nữa.
Tô Linh Đan hiện tại chỉ đang ngẫm lại cuộc đối thoại vừa rồi của Hạ Đình và Lục Chiêu.
Trực giác cho cô biết bên trong có gì đó sai sai nhưng cô lại không ngộ ra được.
Phương Dĩnh vẫn đứng ở đó, ánh mắt âm trầm không hợp với tuổi nhìn theo bóng lưng Tô Linh Đan đang rời đi.
Cô nàng lại nhìn về phương hướng hai người Đình - Chiêu biến mất, trên khuôn mặt thanh tú nhưng âm u kia không biết đang nghĩ cái gì mà có vẻ bí hiểm.
Không chỉ Tô Linh Đan, hai người Hạ Đình đang trên đường trở về cũng đã có được đáp án giống như vậy.
“Cậu ta thật sự có thích cậu.”
Hạ Đình không biết giọng điệu của mình lúc này thế nào, nhưng mà cô lại nghe người con trai âm thanh kỳ dị ở trên đỉnh vang lên ngay sau đó: “Cậu ghen?”
“…”
Hạ Đình cảm thấy có hơi câm nín.
Cô tự nhận mình không phải người dễ dàng ghen tuông.
Cảm xúc của cô so với những người khác nhạt hơn nhiều.
Ghen tuông đối với cô là cái thứ cảm giác gì đó quá mãnh liệt, cô không biết cả đời mình có lẽ có thứ này hay không.
Cô tự nói mình đối với người này đã bỏ ra quá nhiều tâm tư, còn mang cả trái tim ra nhét đầy hình bóng của hắn vào đó rồi.
Sau khi phát hiện hắn là đứa bé kia thì sức nặng của hắn lại càng dày