Hạ Đình bị hắn thâm tình gọi như vậy không nhịn được run một cái, nhưng người con trai rõ ràng không phải chỉ gọi cho có.
Hạ Đình mở to mắt nhìn lòng ngực gần như trong gang… Không, trán cô đã đang tựa lên nó, cảm nhận rõ ràng khối cơ ngực rắn chắc cùng mùi hương nam tính vờn quanh chớp mũi.
Cả người cô bị hắn ôm trong ngực, vai bị đôi tay hắn ôm lấy, một tay hắn còn giữ chặt đầu cô, ép cô đến không thể động đậy trong ngực hắn.
Hạ Đình vốn còn định giãy giụa nhưng cơ thể lại giống như không nghe lời mình khiến cô bất lực mà để cho thân thể và cả trái tim dần dần chìm đắm trong thâm tình của người con trai xứ Tây đến vô pháp thoát ra.
Bên tai nghe hắn nói…
“Cậu có thể đừng độc miệng như vậy hay không.”
“…”
“Cha tôi ngày xưa chỉ mất hai tháng để cưa được mẹ tôi, còn mạnh bạo rước bà về Pháp định cư đó.”
“…”
Hạ Đình nghe mà trợn cả mắt vì quá khứ huy hoàng của cha mẹ Lục nhưng Lục Chiêu vẫn chưa nói xong: “Tôi biết cậu không giống bà ấy, tôi cũng không giống cha tôi.
Tôi sẽ không ép buộc cậu nhưng mà cậu đừng có suốt ngày treo cái câu có sức công phá lòng tự trọng của nam nhân ở cửa miệng như vậy có được không?”
“…Còn không phải do cậu…”
“Tôi biết!”
Lục Chiêu bất lực mạnh mẽ cắt ngang lời cô, hạ giọng: “Tôi sẽ không hỏi nguyên nhân tại sao cậu lại không chịu thừa nhận cậu cũng thích tôi, không chịu cùng tôi bắt đầu một mối quan hệ rõ ràng.
Cậu cảm thấy muốn như hiện tại thì cứ tiếp tục giống như vậy đi.”
Hạ Đình ở nơi người con trai không thấy im lặng mím môi.
Hai tay cô chắn ở giữa hai thân hình khẽ siết chặt vạt áo không biết là của ai như muốn bộc lộ tâm trạng hiện tại của cô cũng không hề bình tĩnh như cái cách cô thể hiện.
“Tôi sẽ không ép cậu nữa, nhưng mà… Món đồ kia cậu nhất định phải giữ.
Lần này là tôi tự mình đưa nó cho cậu, Hạ Hạ.”
Lục Chiêu không biết từ lúc nào đã tháo xuống sợi dây đỏ dù không có tấm khiên vẫn được Hạ Đình đeo trên cô, đem tấm khiên lồ ng vào sợi dây đỏ rồi đeo lại lên cổ cô trước biểu tình ngơ ngẩn của Hạ Đình.
“Nếu nguyên nhân cậu không muốn chấp nhận tôi là vì hiện tại, vậy thì tôi đợi cậu ba năm.
Khi chúng ta ai cũng đã thật sự trưởng thành, cho dù cậu có muốn tiếp tục ậm ờ với tôi thì tôi cũng sẽ không theo ý cậu đâu.”
Ực.
Hạ Đình vô thức nuốt nước miếng khi vô tình va phải đôi mắt chứa đựng đầy cảm tình nguy hiểm cô không hiểu của người con trai.
Sau đó Lục Chiêu không có nói gì hay làm ra hành động gì quá phận nữa mà đưa cô trở về.
Cả đoạn đường, từ lúc Lục Chiêu nói câu kia Hạ Đình luôn không có lên tiếng.
Cô vẫn ngồi ở chỗ cũ, lưng dựa vào ngực người con trai mà ngơ ngẩn.
Tay cô vô thức ma sát tấm khiên trước ngực cũng có thể dùng câu “vật về với chủ” để hình dung vừa mơ màng nghĩ, liệu họ có thể có ba năm…
…
Hôm đó Lục Chiêu đưa Hạ Đình về nhà vậy mà bất ngờ không có nhìn thấy Lý Nam người đàn ông kia, chỉ có dì Lý ái ngại nhìn họ… Không, là nhìn Lục Chiêu, còn đối với Hạ Đình thì bà đưa mắt hỏi thăm.
Lục Chiêu không nói gì cả, giống như mọi khi chào hỏi bà rồi đi về.
Đêm đó trôi qua cũng không có gì kịch liệt như trong suy nghĩ của hai người họ.
Lý Nam chưa từng xuất hiện đến làm phiền Hạ Đình.
Đối với việc này cô không có suy nghĩ gì nhiều, ở trong những cảm xúc khó lòng quên được vừa mới trải qua dần dần chìm vào giấc ngủ.
Một trận cãi nhau giống như là hai người họ đã làm rõ mối quan hệ, nhưng thực chất sau đó biểu hiện của họ vẫn vậy.
Vẫn tiếp tục đi đi về về, âm thầm vụng trộm yêu đương theo cách nói của Tống Lan.
Tống Lan lén lút nhìn hai người ở trước mặt người khác biểu hiện chẳng có gì mặn mà với nhau không ngừng hướng dẫn cùng nhau làm bài tập, trong lòng cô cười chê không thôi.
Nói thật, cô đến là bái lạy với cái cách hai người họ ở bên nhau như vậy.
Cô càng không hiểu nổi sao họ có thể chịu được.
Nếu không phải Hạ Đình đều cảm thấy tốt thì…
“Sắp thi rồi.”
Tống Lan nằm dài trên bàn chán chường cảm thán.
So với người khác không ngừng dúi đầu vào hòng theo kịp thời gian thi cử thì cô nàng thoải mái hơn nhiều, bởi vì cô lúc nào cũng học hết nên giờ trông thảnh thơi quá chừng.
Ngược lại là Hạ Đình…
“Ừm.”
Hạ Đình héo hon đáp lời.
“Sao cậu như mất hết sức sống vậy?”
Tống Lan không vui nhìn cô chê trách.
Hạ Đình lại chỉ có thể nhún vai tỏ vẻ chứ không dám nói gì.
Cô biết Tống Lan luôn rất quan tâ m đến tương lai của cô cho dù luôn biết cô không thích học hành.
Cô trừ im lặng bày tỏ thái độ thì không thể làm gì khác.
Nghĩ nghĩ thành tích tốt thì không nói, nhưng vì đủ điểm lên lớp thì cô vẫn nên làm bộ nghe cô nàng học học một chút vậy.
“Còn không phải tại cậu cứ phải để đến nước tới chân mới nhảy kia chứ.
Hiện tại mới học mấy ngày cậu đã như sắp chết đến nơi rồi.”
Tống Lan không buông tha mà tiếp tục oán giận.
Hạ Đình im lặng rụt cổ về dưới trận răn dạy mãnh liệt của cô nàng.
Không phải cô đang học đấy sao…
“Câu này làm sai rồi…”
Lục Chiêu đúng lúc chen vô giải vây cho cô.
Nhưng cô nghe hắn giảng một dây công thức vật lý khiến đầu óc cô ong ong lên, tự nhiên cô cảm thấy