Bạn Học, Xin Đừng Để Ý Đến Tôi

51: Mộng Xuân


trước sau


Hạ Đình vô thức phát ra một đơn âm khó nhịn.

Cho dù giọng cô chẳng hề hay ho chút nào thì vào lúc này nó cũng bất giác trở nên quyến rũ hơn.

Vành môi không hiểu cảm thấy khô khốc khiến cô theo bản năng đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ… Tất cả đều là do người con trai cưỡng ép dán tay cô áp lên cơ ngực, cơ bụng săn chắc của hắn.

Mẹ nó còn hỏi cô cảm xúc… Bộ chính hắn không biết nó có hấp dẫn trí mạng thế nào đối với cô hay sao???
“Môi em khô quá… Tôi giúp em làm ướt!”
“Đừng ưm…”
“Không, tôi biết em thích.

Em rất thích.

Cơ thể em thành thật hơn miệng em nhiều.”
“Anh ha…”
Hạ Đình cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, mặc kệ người con trai bàn tay mang theo lửa nóng khuấy động không ngừng trên cơ thể mình, nơi nơi đốt lửa lại không thể làm được gì.

Không những vậy, cô dần dần còn trầm mê vào, không rút ra được.

Trong cơn mê muội cô còn nghĩ chắc chắn bản thân đang mơ, bởi vì người con trai cô quen không có khả năng mở miệng nói năng sắc tình như vậy… Cứ như một người khác…
“Hạ Hạ, tôi muốn em… Em cũng muốn tôi rồi này.”
“Đừng!..”
Hạ Đình thở hổn hển mở bừng mắt ra, đôi mắt nhiễm đầy tình dục xa lạ ngơ ngác nhìn trần nhà màu trắng xám mà mãi chưa bình tĩnh lại được.

Tim cô đập như trống bổi, toàn thân vẫn còn rạo rực như vừa trải qua một cuộc yêu nóng bỏng… Chứ còn gì nữa! Dù chỉ là mơ… Thì ra đúng là mơ thật.
Hạ Đình thẹn muốn chết vùi đầu vào chăn mền tràn ngập hương vị của người đàn ông khiến cô nóng hết cả người kia.

Cho dù chỉ là mơ nhưng mười sáu năm làm người cô chưa từng mộng xuân như vậy có được không!!? Ấy vậy mà hôm nay, khi cô ngủ trên cái giường của người con trai kia, trong mơ lại nhìn thấy mình bị…
“A…”
Cô cảm thấy sáng mai mình nhất định không dám đối mặt với người con trai kia mất thôi… Nhưng không biết cơ bắp kia sờ vào có thật sự mê người hay không nhỉ… Aaaa!!! Hạ Đình! Mày đừng nghĩ nữa!!
Đồng hồ chỉ mới điểm đến số ba, trên chiếc giường lớn rộng hai mét, cô gái nhỏ lăn qua lộn lại không biết bao nhiêu vòng mới đè xuống được cơn nhộn nhạo trong lòng, lần nữa chìm vào giấc mộng đẹp.

Có lẽ vì đêm qua ra tự mình quậy ra một thân mồ hôi nên sáng hôm sau tỉnh lại Hạ Đình không còn thấy mệt vì sốt nữa.

Thần thanh khí sảng đến không ngờ.
Dù vậy cô phải tận lực lắm mới không khiến cho mình nhớ đến giấc mộng xuân tối qua.
Lần này người con trai không có làm ra sai lầm giống như hôm đó.

Đó là bởi vì khi Hạ Đình xuống lầu thì đã thấy hắn đang nấu bữa sáng rồi.

Nghĩ đến mẹ Lục từng nói hắn dậy khá trễ, là do chưa quen múi giờ.

Hiện tại vì cô mà hắn lại phải dậy sớm… Cho dù không có mộng xuân thì Hạ Đình vẫn cảm thấy lòng cô rung rinh không ngừng.
“Hoành thánh tuy là đồ làm sẵn nhưng nước hầm xương tôi làm từ đêm qua.

Nếm thử xem.”
Lục Chiêu vừa nói vừa đặt chén hoành thánh bốc khói nghi ngút trước mặt Hạ Đình.

Mùi thơm của nước hầm xương phả vào mặt khiến Hạ Đình không nhịn được hít sâu một hơi, cảm giác thèm ăn lập tức dậy lên.
“Ngon lắm! Cậu hầm lúc nào đấy?”
Hạ Đình lập tức múc một muỗng nước dùng bỏ vào miệng, vừa tấm tắc khen vừa không quên hỏi hỏi.

Rõ ràng cô ở cùng hắn cả buổi trước khi đi ngủ, có thấy hắn làm cái gì đâu.
“Khi cậu vừa vào phòng.

Tôi vừa nằm xuống giường đã nghĩ sáng mai phải nấu cái gì mà thích hợp cho cậu dùng, tôi lại không cần phải tốn nhiều thời gian để chuẩn bị.

Cuối cùng là tôi nghĩ đến món này rồi lội xuống lầu chuẩn bị hầm xương cả đêm để sáng mai dùng.”
Lục Chiêu ngồi xuống ghế bên cạnh rồi mới thản nhiên trả lời Hạ Đình.

Công nhận nước hầm xương bởi ninh cả đêm nên đến xương cũng rục hết, nước dùng cực kỳ ngọt.

Cho dù hoành thánh là đông lạnh thì vẫn rất ngon.
Hạ Đình nghe lời hắn nói thì ngẩn ra một chút, sau đó cô không nhịn được bật cười.


Thì ra người này cũng là vì sợ bản thân không đủ sức dậy sớm.

Nhưng như thế không phải càng khiến người ta bị cảm động hơn sao…
“Cậu vẫn chưa quen với múi giờ ở đây à?”
Lục Chiêu vừa nghe đã khựng lại động tác tay, nhưng rất nhanh hắn đã đáp: “Đúng là chưa quen lắm.

Nhưng đặt chuông báo thức thì vẫn có thể dậy được.”
Giọng điệu của hắn có vẻ kỳ lạ, còn có ánh mắt vừa rồi nữa… Hạ Đình bất giác nghĩ hắn đang nói đến chuyện xấu hổ sáng hôm đó, hai má cô lập tức nóng lên.

Cô vội vàng vùi đầu vào chén, dùng động tác ăn sáng để che đậy xấu hổ của mình khi những hình ảnh trong giấc mơ tối qua lại tràn vào đầu cô nữa.
Cũng may một bữa sáng không tốn bao nhiêu thời gian, bọn họ còn việc thi cử ở trước mặt nên rất nhanh đã không còn tâm trí mà lo chuyện gì nữa.

Nhưng vài năm sau mỗi lần nhớ đến người con trai thì y như rằng đêm hôm đó cô sẽ lại mơ thấy giấc mộng xuân khiến cô nhộn nhạo kia.
“Cậu không sao chứ?”
Tống Lan vừa thấy cô đã hỏi.
“Ngủ một đêm thì không sao nữa rồi.”
Hạ Đình lắc đầu nói.

Đặng cô nhớ ra chuyện gì thì vội vàng bắt lấy tay cô nàng hỏi: “Hôm qua cậu đi tìm Lê Kim Cẩm?”
“Đúng là có đi tìm cậu ta nói chuyện.”
Tống Lan nhún vai đáp.
“Chỉ nói chuyện?”
Hạ Đình ngờ vực hỏi.

Cô ít nhiều biết được hoàn cảnh gia đình của Tống Lan, lại thêm tính tình kia, Hạ Đình thật sự có chút không tin chỉ là nói chuyện thôi.
“Đúng rồi, chỉ nói chuyện.

Nhưng mà cậu ta nhất định nói không phải cậu ta làm.”

Tống Lan không để trong lòng thái độ nghi ngờ của cô bạn thân mà điềm nhiên nói.

Chỉ là biểu tình không có gì bất ngờ của Hạ Đình khiến cô bất giác hỏi: “Cậu đã biết

không phải cậu ta?”
Hạ Đình lắc đầu: “Chỉ là trực giác.”
Cô cảm thấy không phải là Lê Kim Cẩm.

Người như cô nàng, hành động gì cũng quang minh chính đại mà làm, còn đặc biệt thích nhìn bộ dạng chật vật của người khác, không lý nào làm xong lại bỏ chạy như sợ bị phát hiện thế kia.
Ông bà ta nói không sai, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng.

Hiểu rõ đối thủ, kẻ địch của mình là điều nên làm để có thể xử lý được đối phương, đạt được thành công mình muốn.
Tống Lan không thắc mắc nhiều về chuyện này.

Bởi vì ngay từ đầu cô nàng cũng giống như Hạ Đình, nhưng phàm là chuyện gì vẫn nên tìm hiểu rõ ràng hơn là chỉ suy đoán.

Hơn nữa Tống Lan làm vậy còn có mục đích cảnh cáo Lê Kim Cẩm bớt tìm Hạ Đình gây phiền toái, tranh cho vô tình tạo ra cơ hội cho người khác lợi dụng làm hại Hạ Đình.
“Nói vậy, ai có khả năng làm chuyện này chứ?”
Ác độc như vậy, trong lúc việc thi cử đang ở trước mặt, rõ ràng là tính đến việc không muốn cho Hạ Đình đi thi luôn.

Nếu không phải mạng Hạ Đình cứng, có lẽ hôm nay cô cũng không đi thi được.
“Trước tiên để chuyện qua một bên đi.”
Lục Chiêu cắt ngang cuộc thảo luận của hai người.

Theo sau đó là tiếng chuông báo hiệu giờ thi sắp đến như hưởng ứng.

Ba người không chút chần chừ tản ra ba hướng.

Mặc kệ thế nào, thi trước rồi tính sau.

Mẹ Lục vừa đến cửa nhà đã cảm thấy không đúng.
Bởi vì cửa nhà bà không khóa.

Rõ ràng con bà vào lúc này không có khả năng sẽ ở nhà bà biết rõ.
Đầu óc bà hoạt động cự nhanh, không chút chần chừ cầm lên một cái xẻng xúc đất có cán dài gần một mét ngày bên bồn cây cạnh nhà.
Trong tư thế sẵn sàng tấn công, bà mở vặn mở cửa nhà.
Cạch.
Mẹ Lục từng bước chậm chậm đi vào nhà, trên tay cầm cái xẻng bị bà dựng ngược lên đỉnh đầu.


Chỉ cần phát hiện kẻ trộm thì cái xẻng trên tay bà sẽ không ngần ngại mà đập xuống, đánh cho kẻ dám cả gan mò vào nhà bà một trận tơi tả.

Trong lúc đó bà không khỏi cảm thấy may mắn vì con trai bà hiện tại đang ở trường.

Dù con bà không hề là dạng tay yếu chân mềm nhưng tình thương của người mẹ khiến bà không muốn nhìn thấy hắn đặt mình vào nguy hiểm.
Nhưng thời điểm nhìn đến thân ảnh của kẻ trộm, cái xẻng trên tay bà lại không thể phát ra công dụng của nó như bà đã nghĩ.

“Cậu rốt cuộc muốn làm gì, tiểu Dĩnh?”
Tô Linh Đan không nhịn được lên tiếng ngăn lại bước chân của Phương Dĩnh đang có ý đồ giống như muốn theo đuôi ba người phía trước.
Phương Dĩnh ngược lại không có vẻ gì là chột dạ, thản nhiên ngừng bước chân, quay đầu lại nhìn Tô Linh Đan với ánh mắt hờ hững âm u khiến cô nàng rùng mình theo bản năng.
Đến hiện tại cô không thể không tin tưởng, cô thật sự không hiểu người trước mặt này… Người đã cùng cô làm bạn hơn bốn năm.
“Sao tôi phải nói với cậu?”
Phương Dĩnh lạnh lùng nhìn Tô Linh Đan: “Cậu không phải đã quên, chúng ta hiện tại đã không còn là bạn nữa rồi chứ.

Cậu lấy tư cách gì mà xen vào chuyện của tôi?”
“Tôi cũng không thích cậu.

Trước đây đều là lừa cậu đó chứ.

Ngược lại tôi còn rất ghét cậu nữa.”
“Vậy nên đừng có làm cái kiểu đáng ghê tởm đó trước mặt tôi.

Tôi sẽ không nhịn được lại tiếp tục muốn hủy hoại cậu.”
Phương Dĩnh không ngừng nhả những lời khiến người tổn thương như vậy rồi hờ hững quay lung đi mất.
Tô Linh Đan bị những lời kia dọa cho sững sờ, lại không thể tự lừa mình dối người rằng cô không buồn khi nghe những lời này.

Nhưng mà nghĩ đến mục đích của cô khi ngăn Phương Dĩnh lại không phải là vì muốn níu kéo cái gì, cho nên khi cô nàng muốn đi thì cô vội vàng nói với theo: “Cậu đừng có làm chuyện khiến mình phải hối hận, tiểu Dĩnh!”
Mắt thấy đã ngăn được bước chân của Phương Dĩnh, tuy cô nàng không quay đầu lại nhưng Tô Linh Đan vẫn không nhịn được mà thở ra.

Cô mềm giọng khuyên: “Tiểu Dĩnh, mặc kệ thế nào, cậu cũng nên nghĩ cho tương lai của mình.

Tống Lan không phải người đơn giản đâu.

Chọc cậu ta nổi điên lên, hậu quả…”
“Vậy cậu bảo tôi phải từ bỏ yêu thích của mình sao?”.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện