Tô Linh Đan thật sự là bị bất ngờ vì khi nghe thấy có chuyện như vậy.
“Cậu ấy thật sự…”
Cô nàng bất giác thốt lên đầy bất lực khổ sở cùng không muốn tin tưởng.
Nhưng rõ ràng bản thân cô cũng đã tin rồi.
Khiến Tô Linh Đan chán nản nhất là Phương Dĩnh không phải chỉ là nói lãy với mình… Cậu ấy thật sự…
“Tôi thật sự không hiểu.
Cậu ấy trước đây không có như vậy…”
Cô nàng lẩm bẩm, tinh thần sa sút ai nấy đều thấy rõ.
“Bản chất của một người không phải đều được người ta thể hiện ra ngoài.
Có lẽ cậu ta vốn là như vậy.
Khi xưa kết bạn với cậu cũng có thể là do một số nguyên nhân nào đó mà không phải thật sự muốn làm bạn với cậu.
Hiện tại cậu ta nhận ra điều đó không mang đến những thứ cậu ta muốn từ cậu cho nên mới không thèm giấu giếm nữa mà thể hiện ra trước mặt cậu.
Hiện tại cậu lại bị tẩy chay, cho dù cậu nói ra cũng không ai tin cậu.
Phương Dĩnh không có cố kỵ thì sợ gì không làm xằng làm bậy tiếp.”
Lục Chiêu im lặng nãy giờ bỗng nhiên cất lời.
Giọng điệu hắn trầm trầm điềm tĩnh giống như đang bình phẩm một cái gì đó khiến cả ba người con gái không hẹn mà bất giác quay qua nhìn hắn.
Vậy mà hắn còn có thể thản nhiên bưng ly Americano lên nhấp một ngụm còn không thèm để ý đến ba ánh mắt xung quanh.
Nhưng lúc ngẩng đầu lên thì hắn lại nhìn Hạ Đình ở phía đối diện.
Tựa như thói quen, tự nhiên đến lạ.
Trong mắt người khác, hắn nhìn Hạ Đình có lẽ chỉ là do cô ngồi đối diện hắn.
Nhưng trong mắt ba người ở đây ánh mắt này của hắn không gì đáng để bàn cãi cả.
Kể cả Tô Linh Đan…
“Thật ra hai người các cậu mới là đang quen nhau đúng không?”
Tô Linh Đan thời điểm nói ra câu này lập tức rước lấy ba ánh mắt mang theo ý nghĩ khác nhau.
Nhưng cô nàng vẫn bình thản mà đối diện với họ, vừa cười nhìn Hạ Đình và Lục Chiêu.
Rõ ràng, nhìn ánh mắt của cô ai cũng hiểu hai người mà cô nàng nói là ai.
Nhưng sao cô nàng lại biết được?
“Hôm đó tôi ở phía sau Phương Dĩnh, nhìn thấy hai người đi chung.
Hôm khác nữa tôi thấy cậu chở Hạ Đình về nhà.”
Tô Linh Đan dường như hiểu được ý nghĩ trong mắt ba người nên nói luôn.
“À…”
Tống Lan lập tức tỏ vẻ đã hiểu.
Sau đó cô nàng nhìn bạn thân của mình với ánh mắt chê cười khiến Hạ Đình bất đắc dĩ.
Hạ Đình đương nhiên hiểu Tống Lan có ý gì, chỉ là việc này cô đâu thể khống chế đến thập toàn thập mỹ không ai biết được đâu.
Có cá lọt lưới là trong dự liệu thôi.
Nhưng bất ngờ là Hạ Đình lại không đính chính việc này mà chỉ im lặng.
Này gần giống như là đồng tình với suy đoán của Tô Linh Đan rồi.
Tống Lan có lẽ không chú ý, mà cho dù có phát hiện ra cái gì thì cô nàng cũng sẽ tỏ vẻ có gì bất ngờ đâu.
Hạ Đình vốn thích Lục Chiêu, Lục Chiêu hắn cũng vậy, thế thì có gì để mà đính chính chứ.
Nhưng Hạ Định lại lập tức nhận được ánh nhìn chăm chú của người con trai.
Nếu không phải Hạ Đình trấn định tự nhiên đã quen thì cô nhất định sẽ biểu hiện ra sự xấu hổ trước đôi mắt màu hạt dẻ kia rồi.
Trong lòng cô ngoài cười khổ ra thì có thể nói được gì… Chẳng lẽ cô phải nói không phải? Bỗng nhiên cô có chút cảm giác như bản thân đã đem đá cột vào chân mình.
Nói không được mà không nói cũng không xong.
Trong lòng cô bực bội không biết để đâu cho hết, cuối cùng lại tức giận ở dưới gầm bàn đạp cho người con trai kia một phát.
Đổi lại là một cái cười đến đáng đánh nhưng đẹp trai dã man của hắn, Hạ Đình trước là sững người, sau thì quyết định mặc kệ không thèm quan tâm hắn nữa.
Lục Chiêu được tiện nghi bất ngờ không lại chọc cô nữa, im lặng gặm nhắm hạnh phúc của mình.
“Hai người các cậu giấu cũng thật sâu, còn dùng Tống Bá Lan làm lá chắn.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì sẽ không có ai tin tưởng đâu.”
Tô Linh Đan không biết bản thân vừa tạo ra điều gì, cô nàng cảm thán một hồi lại lè lưỡi lém lỉnh nói: “Thật ra tôi chỉ là suy đoán thôi, không nghĩ lại là thật.”
“…”
Ba người còn lại thật là bị câu này lôi một cái không ngờ.
Tống Lan thật sự là không khỏi nhìn Tô Linh Đan với con mắt khác.
Nhưng đúng là với chút chuyện Tô Linh Đan nói thì chưa chắc phải là người yêu mới làm được.
Có thể là bạn bè, hoặc là vì nguyên nhân nào đó không phải sao.
Có điều chưa chắc không phải do người hỏi là Tô Linh Đan cho nên họ mới để cho cô nàng thử ra.
Cô nàng có lẽ cũng hiểu nên không có vì chuyện này mà đắc ý.
Hơn nữa họ thật sự không sợ cô nàng sẽ nói ra ngoài.
“Chỉ là tôi không nghĩ dưới tình huống ai nấy đều cho rằng Tống Lan với Lục Chiêu mới là một đôi thì cậu ấy lại mặc kệ Hạ Đình chẳng có liên quan gì vẫn nhắm vào…”
Tô Linh Đan thật sự không muốn tin người trước đây là bạn thân của mình lại có thể có một trái tim đen tối như vậy.
Không chịu nói lý, hành xử khiến người chẳng muốn đến gần, bị cô nàng tiếp cận lại không biết có thật tâm hay không… Là bạn thân hơn bốn năm, Tô Linh Đan thật sự chịu không nổi bản thân lại có một người bạn như vậy.
Đến hiện tại những hành động và suy nghĩ gần như là muốn níu kéo một cái gì đó của Tô Linh Đan, thiết nghĩ có một phần là do cô nàng chỉ muốn chứng minh cô không nhìn lầm người thôi.
Nhưng đâu thể trách Tô Linh Đan, con người vốn là như vậy.
Ít nhất cô nàng vẫn là có ý tốt khi muốn cứu vãn mọi thứ.
Chỉ là nó không đúng người thôi.
Đối