“Cô gái, cho tôi số điện thoại đi!”
Karmen làm người điếc nãy giờ mắt thấy hai người họ đã nói chuyện xong thì lập tức chen vào nhướng người lên phía trước nhìn Tống Lan hỏi.
“Tại sao?”
Tống Lan điềm nhiên vô tội hỏi lại.
“…”
Karmen cảm thấy bản thân nhất định là đã đá phải tấm sắt.
Nhưng như vậy càng kích phát ham muốn chinh phục của hắn.
“Tôi không yêu xa.”
Tống Lan lại không để ý vẻ cạn lời của hắn, đối với ánh mắt rạo rực ngọn lửa chinh phục của hắn thì dội cho một gáo nước lạnh vô tình đến thấu xương.
“Em không phải sinh viên trong nước?”
Karmen mặt mày ngờ nghệch không thôi.
“Tôi chỉ đến Pháp chơi thôi.”
Lúc cô nói còn không quên nhướng mày lên nhìn Lục Chiêu ý nói: Chỉ đến một chút đã gặp được người, sao không phải trái đất quá nhỏ.
Thế mới nói duyên phận là cái gì đó thật khó hiểu lại không thể nắm bắt được.
Trừ khi nó tìm đến bạn, cho dù bạn là ai thì cũng đều phải nằm im chờ nó đến.
Karmen thật sự là bị Tống Lan chặn cho cứng họng.
Lục Chiêu không nỡ nhìn nên lên tiếng giúp hắn một chút.
Hắn nói: “Cậu vẫn là đến Anh du học à?”
Tống Lan nhướng mày nhìn hắn.
Tuy cô không nói nhưng chẳng khác gì là đang thừa nhận chuyện này.
Có điều Anh với Pháp cũng không phải một nước, Tống Lan không muốn yêu xa thì vẫn thua thôi.
Chỉ là cô không ngờ, Karmen vừa nghe hai mắt lập tức sáng lên đầy khó hiểu.
Tống Lan trong lòng dâng lên hoài nghi nhìn anh chàng.
“Karmen là người Anh chính gốc.
Không có gì sai lầm thì năm sau anh ta sẽ ra trường.”
Lục Chiêu giải đáp giúp Tống Lan.
Karmen thật ra lớn hơn Lục Chiêu tận hai tuổi nhưng bản tính lại trông như mãi chẳng lớn.
Lục Chiêu hiểu hắn, một khi nhìn thấy thứ anh ta thích rồi thì hắn sẽ không ngần ngại mặt dày bám tới.
“Vậy đến lúc đó lại nói sau đi.”
Tống Lan không sao cả nhún vai nói.
“Tôi phải về rồi.”
Cô nhìn đồng hồ rồi đứng dậy.
“Bao giờ cậu trở lại Anh?”
Lục Chiêu cũng đứng lên theo.
“Mai thôi.”
Tống Lan dẫn trước rời khỏi quán cafe vừa đi vừa nói.
“Cậu ở khách sạn nào tôi đưa cậu về?”
Nói sao thì đây cũng là địa bàn của hắn, đương nhiên phải làm tốt đạo chủ nhà.
“Về làm gì!? Tôi đưa em đi chơi! Không phải còn một ngày nữa à?”
Karmen ở bên cạnh vừa nghe thì lập tức chen vào nói.
Hai người Lan - Chiêu khựng lại nhìn hắn.
Karmen đối với cái nhìn của hai người không hề tỏ ra lùi bước mà nhìn trở về.
Ở lúc Lục Chiêu nghĩ Tống Lan sẽ từ chối thì cô nàng lại thản nhiên nói được thôi khiến hắn hơi bất ngờ.
Nhưng sau đó hắn đã nghĩ thông.
“Cậu thật sự không nói cho tôi biết cậu ấy đang ở đâu?”
Lục Chiêu cố gắng vớt vác nhìn Tống Lan hỏi lại lần nữa.
Tống Lan nhìn hắn một hồi rồi nói: “Năm năm trước khi theo đuổi cậu ấy cậu có thấy mệt mỏi không?”
Bỗng nhiên Tống Lan hỏi vậy khiến Lục Chiêu không kịp phản ứng.
Nhưng rất nhanh hắn đã lắc đầu.
“Vậy cậu tiếp tục theo đuổi đi.”
Thả lại một câu không có trách nhiệm như vậy Tống Lan quay lưng đi mất.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Giám Đốc Thần Bí |||||
Đi được một nữa không thấy ai theo cùng cô nàng nghi ngờ quay đầu lại hỏi: “Sao anh còn đứng đó?”
“A tới ngay!”
Karmen đang ngẫm nghĩ mấy câu hai người họ vừa nói với nhau nên không kịp phản ứng.
Lúc chạy theo rồi hắn thấy Lục Chiêu vẫn đứng đó thì khó hiểu hỏi: “Cậu không đi cùng à?”
“Anh thích có một cái bóng đèn đi theo thế à?”
Karmen lập tức thành thật lắc đầu.
“Hai người đi đi.
Karmen có thể thay tôi đưa cậu đi chơi tốt.
Tôi có việc phải làm rồi.”
Tống Lan nghe hắn nói vậy thì nhướng mày lên nhìn hắn.
Nhưng sau đó cô nàng không có nói gì mà nhấc chân đi tiếp.
Cô chẳng sợ anh chàng cao to kia sẽ làm gì mình, ai đưa cô đi đều được cả.
Lục Chiêu nhìn hai người dần dần biến mất thật lâu mới động đậy.
Đối với việc trở lại Hoa quốc Lục Chiêu thật ra đã quyết định từ lâu.
Cho dù có gặp hay không gặp Tống Lan hắn đều sẽ đi.
Tựa như năm năm nay không có lúc nào hắn từ bỏ cô gái nhỏ cũng như ỷ vào thời gian còn dài mà kéo đến hiện tại có ý định tìm kiếm.
Từ thời điểm mất liên lạc với cô, Lục Chiêu luôn trong trạng thái bồng bềnh, cảm giác nguy cơ lớn đến mức mặt mày hắn suốt ngày đều một bộ khó coi khi là tận thế sắp đến rồi ấy.
Cứ như vậy duy trì tận hai năm, cho đến khi hắn ở trên mạng đọc được một tác phẩm… Hắn không ngờ hắn sẽ có ngày sẽ đọc tiểu thuyết mạng, còn dựa vào nó để cứu rỗi tâm trạng luôn ở bờ vực bùng nổ của mình.
Nhưng thế không có nghĩa hắn từ bỏ hành vi tìm về cô gái nhỏ kia.
Hắn chỉ có càng thêm quyết tâm tìm cô về.
Cảm xúc tích tụ năm năm chỉ có hơn chứ chẳng kém đi chút nào.
“Này, em tên gì?”
Karmen cúi đầu khom lưng hỏi cô nàng Tống Lan bên cạnh.
“Athena.”
Tống Lan đọc ra cái tên mình vẫn dùng ở Anh quốc.
“Tôi là hỏi tên thật của em.”
Karmen lắc đầu nói.
Tống Lan ngẩng đầu lên nhìn anh chàng cao lớn bên cạnh mấy giây.
Thật lòng mà nói Karmen xét về ngoại hình thì khá là hợp ý cô.
Thân hình mét tám mấy, đô con hơn Lục Chiêu, hoocmon nam tính luôn đầy ấp.
Khuôn mặt kia góc cạnh cứng cáp hơn Lục Chiêu… Ừ, cái này cô đã kiểm tra rồi.
Đến giờ cùi trỏ của cô vẫn còn đau đấy, nhưng mặt người ta thì chẳng có hề hấn gì.
Mày rậm mắt như chim ưng.
Cho dù lúc anh chàng biểu hiện cái sự ngốc nghếch của mình thì khuôn mặt kia vẫn thật uy nghiêm, bá đạo.
Y như cái cách anh ta ôm eo cô vậy.
“Tống Lan.”
Đương lúc Karmen nghĩ cô nàng sẽ không nói thì cô lại lên tiếng.
“Tống Lan?”
Karmen theo bản năng đọc lại lần nữa.
Khiến Tống Lan bất ngờ là anh chàng đọc khá chuẩn.
Tiếng Trung so