May sao lúc này xe buýt không hề đông nên hai người họ có thể ngồi chung một chỗ ở hàng ghế đôi gần cuối.
“Có phải năm năm trước em đã làm một tiểu thuyết gia rồi không?”
Lục Chiêu lúc này mới có thời gian nghĩ đến những chuyện khác.
Hắn nhớ lại thời điểm trước đây có mấy lần hắn chở cô đến bưu điện gửi đồ nhưng không có lần nào hắn hỏi cô đi làm gì, chuyển đồ cho ai.
Nếu lúc đó hắn hỏi thì… Nhưng làm gì có nếu.
Người con gái chưa từng chủ động tiết lộ cho hắn chứng tỏ cô không hề muốn nói.
Hắn có không vui thì cũng không thể giận cô được.
“Ừm.
Nhưng lúc đó chỉ là viết để bán lấy tiền.”
Hạ Đình hiện tại không có gì để phải tiếp tục giấu hắn nữa nên thản nhiên thừa nhận.
Cô lại nói: “Sau khi nghỉ học em mới chính thức hoạt động như một tiểu thuyết gia trên mạng, mới bắt đầu tương tác với độc giả, kiếm được nhiều nguồn thu nhập từ đó hơn.”
Trước đây bán tác phẩm đi còn chẳng biết nó trôi đến phương nào, lại kiếm được bao nhiêu tiền cho nhà xuất bản.
Hiện tại ăn chia theo phần, cho dù là quà tặng từ độc giả cô cũng được một nữa, tiền lương đáng kể hơn, có thể giúp cô ổn định cuộc sống lại không sợ nghèo đói hành hạ.
“Cho nên sau khi bị đuổi học em mới không đi học nữa.”
Lục Chiêu lúc nói lời này giọng điệu có phần trầm xuống.
Hạ Đình không chút chột dạ nào còn cười nhẹ nói: “Nếu được làm lại lần nữa em vẫn sẽ làm vậy thôi.
Nhưng nếu có điều gì khiến em nuối tiếc thì chính là vô tình đánh mất liên hệ giữa hai ta.”
Cho dù là sau này khi nhớ đến tình huống lúc đó Hạ Đình đều không nhịn được cười khổ.
Có đôi khi ý trời là không thể làm trái như vậy đó.
Nhưng Hạ Đình lại không hận.
Bởi vì cô cũng sợ người con trai không thể làm được như những gì hắn nói.
Cô lại không muốn đẩy bản thân vào con đường một đi không lối về.
Đến cuối cùng cô vẫn là ích kỷ chỉ lo chăm chăm bảo vệ bản thân như vậy đó.
Khiến cho họ xa cách hoàn toàn trong vòng năm năm.
Lục Chiêu đã nghe Tống Lan nói qua, đương nhiên không có lý nào lại trách cứ người con gái hậu đậu này.
Chỉ có thể nói hắn xui xẻo.
Còn những gì cô gái nhỏ đã nghĩ, cho dù hắn biết hắn cũng sẽ không cảm thấy nó có gì sai.
Đó là thiên tính của con người, ai cũng sẽ vậy.
Cô lại có cái gì sai.
Hai người ngồi một chuyến xe buýt đã có thể về đến gần nhà Hạ Đình.
Lại đi bộ thêm một đoạn là về tới nơi.
Cạch.
Cửa phòng mở.
“Mấy năm nay cậu vẫn ở đây à?”
Lục Chiêu vừa bước vào đã hỏi.
Đôi mắt không mất công sức đã nhìn đến quả cầu thủy tinh năm xưa hắn tặng cho cô.
Nhìn thấy vị trí của nó ánh mắt hắn không khỏi tràn lan thêm một chút cảm tình mãnh liệt.
“Ừm.
Nơi này khá tốt.”
Hạ Đình vừa nói vừa đi đến bình lọc rót một ly nước đưa cho người con trai.
Lục Chiêu biết cô không nói dối.
Nơi này tuy chỉ vừa đủ cho mình cô ở nhưng không gian lại thoáng mát.
Nơi ở của người con gái sạch sẽ còn thoang thoảng mùi hương không rõ là của thứ gì.
Nhưng nói chung là rất tốt.
Chỉ là khi nó xuất hiện thêm một hắn, không gian bỗng chốc trở nên trật trội ngay.
Hạ Đình nào không phải cũng có cảm giác này.
Không chỉ vậy, theo thời gian không khí xung quanh như thể bị người con trai đánh chiếm từng chút một khiến cô vô thức cảm thấy khó thở.
Nơi riêng tư chưa từng có người đàn ông nào bước vào, Hạ Đình có ảo giác bản thân cũng sắp bị xâm chiếm…
Nhất là khi người con trai không chịu cầm lấy ly nước mà còn cầm cả tay cô, từ trên tay cô cúi đầu uống từng chút một, ánh mắt không ngừng nhìn chằm chằm cô… Hạ Đình bất giác cảm thấy khó thở.
Lúc nào bị người ôm lấy, nụ hôn cuồng nhiệt lại dồn dập hạ xuống Hạ Đình không rõ.
Nhưng thời điểm cái ly trong tay bị lấy đi cô vẫn có chút cảm giác… Cũng chỉ là một chút, sau đó cô đã bị cuốn vào bão tố do người con trai lúc này đã trưởng thành, trở thành một người đàn ông cao lớn mang đến.
Đến lúc đôi môi được buông ra Hạ Đình mới hoàn hồn.
Lúc này cô mới muộn màng phát hiện bản thân đang ngồi ở trên đùi Lục Chiêu, còn hắn lại ngồi trên cái ghế cô hay ngồi viết bản thảo.
Bởi vì vừa mới trải qua một trận kích tình nên mặt cô vô cùng nóng.
Nhưng khiến mặt cô càng thêm đỏ bừng hơn là khi cô cảm giác đến vật gì đó cộm lên bên dưới mông.
Tuy cô không đến nổi không biết nó là cái gì.
Nhưng nhưng…
Người con trai dù đã buông đôi môi cô ra nhưng hai tay vẫn giữ đầu cô, trán dán trán, chóp mũi đụng chóp mũi, hô hấp giao triền.
Đôi môi chỉ cách vài milimet, tùy thời có thể lại hạ xuống, tiếp tục một nụ hôn càng cuồng nhiệt hơn nữa.
Đôi mắt màu hạt dẻ lúc này đang bình tĩnh nhìn cô, thâm tình lại ẩn giấu thứ cảm xúc nhiệt liệt tràn ngập mê hoặc.
Tất cả đều khiến cho trái tim của cô rối loạn lại không thể làm được làm ra hành động phản kháng hắn.
Nếu hắn lại muốn làm cái gì… Cô liệu có từ chối không…?
Họ đều đã trưởng thành còn ôm tình cảm mãnh liệt tích tụ năm năm.
Cho nên thời điểm đôi môi lạnh kia áp xuống lần nữa, Hạ Đình đã chủ động vươn tay ôm lấy cổ hắn, nhiệt tình đáp lại.
Không có gì là ngoài ý muốn khi cô chủ động đưa hắn về nơi riêng tư của mình, đương nhiên đã lường đến tình huống này từ trước.
Nếu đã vậy thì sao cô phải làm bộ đưa đẩy với hắn làm chi.
Là cô mời gọi hắn, cô nhận.
Cô cũng tự nhận bản thân không phải là một cô gái rụt rè.
Hắn là mối tình đầu của cô, là người đàn ông tốt đẹp nhất mà cô từng gặp và đã chờ đợi năm năm.
Nếu đã cho họ gặp lại nhau, tình cảm của người con trai còn nùng liệt như vậy, Hạ Đình cô hà cớ gì