“Anh Võ, có tin tốt đây!”
Lúc này, có một người vệ sĩ hớt hải chạy vào phòng làm việc của Đường Võ.
“Có tin gì tốt?”
Đường Võ đứng dậy hỏi.
“Anh có biết tên bảo vệ quèn đánh anh bị thương đã làm ra chuyện gì không?”
“Làm gì?”
“Hắn đập nát xe Tất Văn Bách, còn tẩn Tất Văn Bách một trận nữa!”
“Thật sao?”
Đường Võ nở một nụ cười.
“Thật!”
“Hay lắm, ha ha. Hắn làm vậy, chắc chắn sau này không thể ở lại công ty được nữa. Nếu thế, tao lại có thể tiếp cận Dương Lệ rồi!”, Đường Võ cười đầy sung sướng: “Bọn họ còn ở dưới đó không?”
“Vẫn còn, lúc đi lên đây, em nhìn thấy hắn tát Tất Văn Bách một bạt tai, vậy nên em mới cố ý chạy lên, báo cho anh biết để xuống xem trò hay”.
“Chúng ta đi ngay thôi!”
Đường Võ nhanh chóng chạy ra ngoài, hắn muốn đợi xem cảnh tượng Trần Triệu Dương bị đuổi việc.
Trần Triệu Dương vừa mới giáng một cái bạt tai xuống.
Âm thanh lanh lảnh của cái tát vang lên.
Nghe thấy âm thanh bạt tai, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Ai nấy đều kinh ngạc nhìn Trần Triệu Dương.
Đến cả Nam Cung Yến cũng bàng hoàng.
Bọn họ không dám tưởng tượng, một tên bảo vệ quèn lại dám vả mặt Tất Văn Bách.
Cái này thật đúng là quá dũng cảm rồi.
“Mẹ kiếp, mày dám đánh vào mặt tao, con chó canh cửa này!”
Tất Văn Bách lại tức giận mắng chửi.
Bốp! Bốp!
Chỉ là Tất Văn Bách chưa mắng hết câu, hắn lại ăn thêm hai cái tát nữa.
“Bọn tao là bảo vệ nhưng cũng có tôn nghiêm của mình. Mày còn mắng bọn tao là chó một câu nữa xem, có tin ông đây đánh cho nát cái bản mặt mày không!”
Trần Triệu Dương hùng hổ nói.
Nghe thấy câu nói này của Trần Triệu Dương, đám người Hồ Đại Quân đều cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Quả thực, đối với bọn họ, cho dù chỉ làm chân bảo vệ quèn, một nghề không đáng để mắt tới nhưng vẫn có tôn nghiêm của mình, không thể bị người khác tùy tiện gọi là chó được.
Mấy cái bạt tai của Trần Triệu Dương đã nói lên tiếng lòng của bọn họ.
Nói thật lòng, đám người Hồ Đại Quân vô cùng sùng bái Trần Triệu Dương.
Dương Lệ nhìn Trần Triệu Dương, cô ấy không khỏi thầm khâm phục. Thời khắc này, Trần Triệu Dương đúng là một người đàn ông đích thực.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Triệu Dương, Tất Văn Bách không dám mắng thêm câu nào nữa.
Vừa mới đến thì chứng kiến ngay cảnh tượng này, Đường Võ hận không thể bật cười lớn tiếng.
Hắn cảm thấy lần này Trần Triệu Dương gặp rắc rối to rồi.
“Tiểu Yến, em xem nhân viên công ty của mình đi. Hắn lại dám đánh anh!”
Tất Văn Bách ôm mặt oán giận nói với Nam Cung Yến.
Sau đó hắn lại nhìn chằm chằm Trần Triệu Dương, mắng: “Món nợ ngày hôm nay ông đây ghim rồi, sẽ có ngày tao bắt mày phải trả. Tao sẽ khiến mày phải hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”
“Ha ha!”
Đối mặt với lời uy hiếp của Tất Văn Bách, Trần Triệu Dương chỉ cười nhạt.
“Tổng giám đốc Nam Cung, chuyện này mình tôi làm, mình tôi chịu. Nếu cô muốn phạt thì phạt mình tôi là được rồi”.
Lúc này, Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Yến và nói.
Nam Cung Yến tỉnh táo lại, cô nghiến răng nói: “Trần Triệu Dương, anh cho rằng mình làm như vậy là rất dũng cảm đúng không? Anh bị đuổi việc rồi. Không chỉ vậy, phía công ty sẽ còn truy cứu trách nhiệm của anh!”
Sau đó, Nam Cung Yến quay lại nói với Tất Văn Bách: “Cậu chủ Tất, anh yên tâm, tôi sẽ đền xe cho anh, hơn nữa tôi sẽ chịu toàn bộ tiền viện phí và tiền thuốc trị thương cho anh”.
“Cái anh cần không phải tiền”, Tất Văn Bách nghiến răng nói: “Chuyện anh bị người ta vả mặt thì phải tính thế nào?”
“Đây là ân oán cá nhân giữa anh và anh ta, không liên quan gì tới tôi!”, Nam Cung Yến đáp.
Tất Văn Bách nhìn sang Trần Triệu Dương đang đứng cười nhạt. Thấy vậy, suýt chút nữa là hắn hộc máu mồm. Bây giờ hắn không dám động đến Trần Triệu Dương nữa.
Hơn nữa, Nam Cung Yến cũng tỏ vẻ rằng Trần Triệu Dương bị đuổi việc rồi, chuyện này không liên quan gì tới công ty bọn họ nữa.
“Ở đây náo nhiệt thế, xảy ra chuyện gì sao?”
Ngay lúc này, có giọng nói hào sảng vang lên từ phía ngoài đám đông.
Nghe