“Hắn nợ công ty bao nhiêu tiền?”, Trần Triệu Dương hỏi.
“Hai chục triệu”.
“Nợ bao lâu rồi?”
“Cũng hơn nửa năm rồi”.
“Tính ra, cộng thêm cả tiền lãi cũng tầm hai mươi lăm triệu nhỉ”, Trần Triệu Dương vô cùng tự tin nói: “Vợ à, em yên tâm đi, hôm nay anh sẽ cho hắn nhả hết cả gốc lẫn lãi!”
Nam Cung Yến nhìn thấy bộ dạng dương dương tự đắc của anh xong cũng không biết nói gì thêm.
Trong mắt Nam Cung Yến, đó là chuyện không thể xảy ra.
“Em không tin anh sao?”
Trần Triệu Dương nhìn Nam Cung Yến và hỏi.
Nam Cung Yến gật đầu đáp: “Có thể đòi lại được một nửa đã khá lắm rồi!”
“Được, vậy chúng ta đánh cược thêm ván nữa đi”, Trần Triệu Dương vô cùng tự tin nói: “Nếu như anh đòi được cả gốc lẫn lãi, chúng ta không chỉ đi đăng kí kết hôn thôi mà còn vào động phòng nữa, thế nào?”
Nghe thấy vậy, sắc mặt Nam Cung Yến tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Đồ lưu manh! Anh đừng có mơ!”
Khi hai người vẫn đang nói chuyện, người đàn ông vạm vỡ đi phía trước bỗng dừng bước, đẩy cánh cửa phòng làm việc ra và nói: “Đến nơi rồi, cậu chủ Hồ đang ở trong đó, hai người vào trong đi!”
Người đàn ông vạm vỡ dứt lời, Nam Cung Yến dẫn Trần Triệu Dương đi vào bên trong.
Bên trong phòng làm việc nghi ngút khói thuốc, có mấy người đang ngồi một bên vừa hút thuốc vừa đánh bài, đến lúc bực lên, bọn họ còn mở miệng chửi tục vài câu.
“Cậu chủ Hồ, có người đến tìm cậu”.
Lúc này, người đàn ông vạm vỡ theo vào cùng lớn tiếng gọi.
Hắn ta vừa dứt lời, một người mặc áo ba lỗ, quần đùi, đầu nhuộm vàng, trông có vẻ lưu manh quay đầu lại nhìn.
Hắn liếc nhìn Nam Cung Yến, trong ánh mắt bỗng lộ ra chút ý cười dung tục.
Lúc này, hắn quẳng đống bài trên tay xuống rồi nói: “Không chơi nữa, đón tiếp khách trước đã”.
Nói rồi, hắn dựa người vào lưng ghế sofa, vắt chéo hai chân giống như ông lớn, nở nụ cười nhìn Nam Cung Yến: “Tổng giám đốc Nam Cung, qua đây ngồi đi, tôi đợi cô lâu lắm rồi!”
Lúc Hồ Tuấn Kiệt vẫy gọi Nam Cung Yến, đám đàn em cũng lần lượt đứng ra đằng sau lưng hắn, tên nào tên nấy trông vô cùng dữ tợn.
Nam Cung Yến nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cô bắt đầu căng thẳng. Cô cảm thấy, có lẽ đây là một quyết định sai lầm.
Xem ra, Hồ Tuấn Kiệt không phải dạng người dễ chọc vào, nếu không, mỗi lần công ty cử người tới đòi tiền sẽ chẳng bị đánh đến mức nhập viện quay về.
“Lát nữa để tôi tới nói chuyện, anh đừng có làm bừa!”
Nam Cung Yến nhẹ giọng nhắc nhở Trần Triệu Dương rồi đi đến chỗ Hồ Tuấn Kiệt.
Nam Cung Yến tìm một chỗ ngồi ở trước mặt Hồ Tuấn Kiệt, Trần Triệu Dương ngồi bên cạnh cô.
Lúc Trần Triệu Dương ngồi xuống, anh nép sát vào người cô, Nam Cung Yến nghĩ rằng anh bị cảnh tượng này dọa cho sợ chết khiếp, trong lòng cô thầm mắng một câu, đồ nhát gan!
Đợi Nam Cung Yến ổn định chỗ ngồi, đôi mắt híp của Hồ Tuấn Kiệt bắt đầu nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới rồi nhanh chóng nhếch mép nở một nụ cười nhạt.
Nam Cung Yến trông thấy ánh mắt ấy của Hồ Tuấn Kiệt, cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ngồi thẳng lưng, giọng nói dõng dạc: “Cậu chủ Hồ, đích thân tôi tới đây là để nói chuyện, anh nợ công ty chúng tôi một khoản tiền, bao giờ anh mới định trả? Trước đây, người của công ty chúng tôi tới mấy lần nhưng vẫn không có được câu trả lời rõ ràng. Tôi mong rằng hôm nay, cậu chủ Hồ sẽ cho tôi một đáp án chắc chắn”.
“Trả tiền?”
Hồ Tuấn Kiệt nghe thấy hai chữ này thì để lộ ra nụ cười có chút khinh nhờn, sau đó hắn ngồi ngay người lại, nhìn thẳng Nam Cung Yến đáp: “Hình như có chuyện này thật”.
“Cậu chủ Hồ vẫn nhớ có chuyện này là được rồi”, Nam Cung Yến đáp: “Không biết bao giờ cậu chủ Hồ mới rảnh để trả lại số tiền cỏn con này đây?”
“Ha ha!”
Ngay khi Nam Cung Yến cất lời, đám người đứng sau Hồ Tuấn Kiệt nở nụ cười khinh bỉ.
Trong mắt bọn chúng, trả tiền là chuyện không bao giờ xảy ra.